11/11/2016 – 14/02/2017)
Gửi mối tình đầu của tôi...
Tớ muốn viết lại câu chuyện tình đầu tiên của mình để mãi nhớ về cái khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, để có khi vài chục năm nữa, đọc mà nhớ lại cái thời đã từng yêu....
Cũng chẳng hiểu vì sao từ sau khi rời xa cậu, tớ lại thích viết như thế, có lẽ nó là cách tốt nhất để tớ giải toả những cảm xúc chẳng thể nói cùng ai.
Khi tớ có thể bình thản mà nhìn lại mọi chuyện, để viết ra, nghĩa là tớ đã thực sự vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất, sẵn sàng để sống lại một cuộc đời tươi đẹp như trước đây, để chờ đợi hoặc chủ động nắm lấy một mối nhân duyên mới...
Tớ không có gì hối hận về cuộc tình này, vì tớ đã yêu cậu bằng chính trái tim của tớ, vì tớ đã dùng mọi nỗ lực để mong cậu quay lại; chỉ trách bọn mình có duyên mà chưa đủ nợ nên không thể đến được với nhau. Cũng có thể nói là tớ đã nhận ra được rất nhiều điều sau lần đổ vỡ này, nên về phía tớ thực sự không có gì đáng quên hay đáng tiếc cả. Hy vọng với cậu cũng vậy.
Tròn 96 ngày kể từ lần hẹn hò đầu tiên đến ngày cả hai chính thức nói lời từ bỏ. 96 ngày, hơn 3 tháng, chẳng phải là quãng thời gian dài cho một cuộc tình, nhưng tình yêu đâu thể kể ngắn dài, một cái nhìn thôi cũng có thể là yêu rồi, 1 năm cũng chỉ có 4 lần cái 3 tháng ấy, đời người liệu có được mấy năm tuổi trẻ. Yêu nhau 3 tháng để rồi có thể yêu lại được một lần nữa như thế hay không.
96 ngày, trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, nhắm mắt lại mà tưởng tượng những chuyện đã xảy ra chỉ như vừa mới đây thôi. Chỉ 96 ngày ấy nhưng đã trải qua đủ các cung bậc cảm xúc, tựa như đã yêu nhau lâu lắm rồi. Cái cảm giác yêu và được yêu... Có vui, xao xuyến, rung động, ngại ngùng, hạnh phúc, ham muốn, đam mê, hy vọng, tin tưởng...; có giận dỗi, hờn ghen, hiểu lầm, nghi ngờ; nhưng cũng có buồn, mệt mỏi, chán nản, tức giận, tổn thương, đau đớn, tuyệt vọng, áp lực... Trải qua đủ các cảm xúc đấy rồi cũng là lúc mối tình đầu kết thúc trong dang dở, trong sự tiếc nuối, ít nhất là của người con gái...
96 ngày, chỉ vài cái ôm, vài lần nắm tay, vài cái hôn, chưa một lần nhìn thẳng vào mắt nhau nói câu "tớ yêu cậu", chưa một ngày trọn vẹn đi chơi cùng nhau, chưa một lần đi chơi xa, nhưng cũng đủ khiến tớ phải nhớ mãi về cậu rồi Thắng à.
Hẹn hò nhau vào ngày độc thân, chia tay nhau vào ngày Valentine, hình như tất cả những sự kiện của hai bọn mình đều gắn với những ngày thật đặc biệt của cái thế giới ngoài kia.
Mặc dù tớ chưa bao giờ được biết lý do thực sự của sự chia tay, và biết về những nỗi khổ tâm của cậu, nhưng giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Tớ sẽ cầu chúc cho cậu luôn bình an và hạnh phúc.
Tất cả những cảm xúc được viết lại này chỉ hoàn toàn từ sự cảm nhận và những ghi nhớ của tớ, cũng chẳng biết thứ tự về thời gian có đúng không, nhiều thứ cũng bỏ sót không nhớ hết, và, tớ cũng không thực sự hiểu được người con trai bên cạnh mình để biết cậu ấy có thực sự có những cảm xúc như tớ hay không...
PHẦN 1: NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU
Thắng, 27 tuổi - một chàng trai cao lớn (chắc khoảng 1m75), vẻ ngoài trông cũng ổn nhưng hơi già so với tuổi, gu ăn mặc lúc nào cũng chỉn chu, lịch sự. Từ bỏ công việc ổn định để khởi nghiệp cùng người anh với một công ty về truyền thông và internet, mặc dù không đứng tên giám đốc nhưng cậu ấy gần như là người quản lý công ty (đấy là theo những gì mà Hiền quan sát được, vậy nên cô toàn trêu Thắng là "sếp"), mỗi tuần một buổi dạy gia sư tiếng Nhật cho hai đứa nhóc vào mỗi tối thứ 5 (mà cậu ấy thường gọi là "hai thằng giặc của tớ"), còn nghiên cứu và làm cả mảng thiết kế gia phả nên thường xuyên phải đi gặp khách hàng buổi tối, sau giờ làm việc hành chính. Thắng còn từng chia sẻ về dự định mở một nhà hàng nữa. Ngoài ra, cậu còn làm ở BCH Đoàn xã, nơi có rất nhiều các em gái trẻ đẹp, hình như giờ còn là Đảng viên rồi. Gia đình có bố đã nghỉ ở nhà do bệnh tim, mẹ bán hàng ở chợ gần nhà, một cô em gái sinh năm 96, trùng ngày sinh trên CMT với Hiền, đang học ĐH Lao động XH. Nhà ở xã Kim Chung, Đông Anh, sau này mới biết là trùng tên xã với Hiền, một sự trùng hợp thật ngẫu nhiên. Nhà Thắng không có vườn vì đất đã để xây khu trọ cho công nhân thuê; mẹ cậu có một mảnh vườn nhỏ cách nhà khoảng một cây số, để trồng rau cho gia đình, hàng ngày phải lấy nước từ kênh hay mương gì đó lên để tưới. Những ngày nghỉ, thỉnh thoảng Thắng cũng giúp mẹ tưới rau hoặc dọn hàng. Hoàn cảnh gia đình và bản chất công việc làm cho ở cậu toát lên một vẻ trưởng thành rất hấp dẫn con gái.
Về tính cách, theo cảm nhận của Hiền, Thắng là một người tự lập, bản lĩnh, quyết đoán, có trách nhiệm, thẳng thắn, nhưng hơi nóng tính, lại có chút bảo thủ, ngang bướng. Thắng có nhiều mối quan hệ công việc, bạn bè nên hay đi liên hoan, uống rượu bia giỏi, là người sống sôi nổi và hướng ngoại nhưng cũng hay suy nghĩ và triết lý, thường xuyên về nhà muộn buổi tối, hay thức khuya đến tầm 1h sáng mới đi ngủ (chẳng biết thức làm việc hay làm gì, nếu có thể thì nên đi ngủ sớm hơn nhé, đừng nên đánh đổi sức khoẻ lấy những thứ khác). Vậy nhưng sáng nào cậu đi làm cũng khá đúng giờ, cứ khoảng 8h30 là cậu có mặt ở công ty rồi (thấy cậu ấy hôm nào cũng online skype giờ đó). Còn hay tập thể dục buổi sáng nữa.
Hồi còn đi học, Thắng thích chơi game. Thắng thích chơi đá bóng, có tham gia đội bóng của Đoàn thanh niên (không rõ là vị trí nào), thích xem đá bóng, đặc biệt là Việt Nam đá; từng học võ nữa (trùng hợp, Hiền cũng từng học Aikido - một môn võ của Nhật); thỉnh thoảng có đi dã ngoại với bạn bè ở những địa điểm gần Hà Nội; thích đi cafe, trà đá, tụ tập rượu bia với anh em bạn bè; thích xem các clip hài và phim 18+, phim kinh dị và phim Việt Nam. Đặc thù công việc làm truyền thông nên việc hay xem những ảnh hot girl sexy hay giật những cái title sốc - sex chắc không lạ với cậu. Ngoài những điều này thì Hiền cũng không biết gì hơn về sở thích của Thắng nữa.
Ấn tượng của Hiền về vẻ ngoài của Thắng là một cậu con trai cao lớn hơn mình một cái đầu, thường mặc chiếc quần kaki màu đen với áo sơ-mi đơn giản khi thì đóng thùng khi thì không, những ngày trời lạnh thì hay mặc chiếc áo len màu ghi xám với những nốt nhạc trông rất yêu đời, áo khoác thì cái có túi cái không, giày buộc dây nên ngại vào những chỗ bắt cởi giày, sau này (từ hôm về nhà Hiền) thấy đi đôi giày da không cột dây nữa nên không thấy ngại cởi :)) Nói chung là phong cách ăn mặc đơn giản nhưng lịch thiệp và nam tính, vẻ ngoài này cũng gây được nhiều thiện cảm với Hiền.
Thắng đi chiếc xe Air Blade, yên sau khá là quá khổ so với chiều cao khiêm tốn của Hiền, thế nên mỗi lần cô trèo lên xe là lại bị trêu.
*****
Hiền - một cô gái bé nhỏ (chiều cao khiêm tốn chỉ 1m45, còn chưa được 3m bẻ đôi - cái mốc mà người ta lấy để chỉ những cô gái nấm lùn), nhưng mà bé hạt tiêu, dễ thương, xinh xắn, đáng yêu, trông bề ngoài có vẻ hiền như tên gọi và trẻ hơn cái tuổi 27 của mình, sinh sau Thắng 4 tháng nhưng không chịu làm em. Dù thấp nhưng cô không thích đi giày cao gót, thích tự thiết kế và may đồ theo phong cách cổ điển, nhẹ nhàng mà yên ả như chính cái cuộc sống mà cô đang sống, cũng có thể nói là hơi điệu đà một chút. Cô không thích và ít khi trang điểm hoặc chỉ trang điểm nhẹ nhàng, giản dị nhưng vẫn xinh :)) Hiền là nhân viên của một công ty dịch vụ viễn thông/internet, chẳng có chức vụ gì nhưng cũng có thể coi là leader một nhóm nhỏ và được sếp ưu ái, công việc có chút tương đồng và liên quan với công việc của Thắng, cũng có thể coi là xứng đôi. Gia đình bố mẹ đều là viên chức đã nghỉ hưu; nhà 3 cô con gái thì Hiền là út, trên có một chị lớn đã có gia đình riêng và một chị sinh đôi cũng chưa lấy chồng.
Cuộc sống của Hiền rất đỗi bình thường, cũng ở nhà cùng bố mẹ như Thắng, nhưng hết giờ làm là về nhà luôn chứ ít khi hẹn hò bạn bè. Hiền sống nội tâm nên hay suy nghĩ, ít tâm sự cùng người khác, từng bị con trai bảo là luôn thích dựng hàng rào bao quanh mình, thế nên từng này tuổi rồi vẫn chưa có một mối tình nghiêm chỉnh nào. Cũng từng thích, từng từ chối lời tỏ tình của người khác nhưng chưa bao giờ là một mối quan hệ thật sự, cho đến khi gặp được Thắng. Hiền thích sự tự lập, luôn suy nghĩ lạc quan và tích cực về những thứ xung quanh mình, thế nên cô luôn vui vẻ và hạnh phúc với những gì mình có, dù người khác có nghĩ cuộc sống của cô nhàm chán và đơn điệu cô cũng chẳng cần quan tâm. Cô thích đi du lịch, thích được trải nghiệm và khám phá, vì mỗi lần như thế con người cô lại trưởng thành hơn. Nhưng cô cũng khá là ngang bướng và hơi cố chấp một chút, từ nhỏ đã vậy rồi (điểm này có lẽ giống với Thắng, vì thế nên khi bình thường thì rất vui nhưng khi cãi nhau cũng rất dễ to chuyện). Luôn bị bạn bè bảo là mặt thì trẻ con mà suy nghĩ thì như bà già, thế nên nhiều lúc được các chị, các bạn tin cậy mà chia sẻ tâm sự khi phải ra những quyết định quan trọng và cần lời khuyên. Chẳng thể ngờ rằng đến lúc chính cô gặp vấn đề thì lại không thể tự đưa ra được lời khuyên đúng đắn cho bản thân.
Là người thích nghệ thuật, thích thiết kế và may vá nên tủ quần áo của Hiền rất nhiều, thế nên mỗi lần gặp Thắng, trông cô đều rất xinh xắn (người đẹp vì lụa mà), chắc cũng vì cái vẻ ngoài dễ thương này mà con trai hay có ấn tượng tốt về cô, trong đó có cả Thắng. Chính cái gu ăn mặc cùng với tâm trạng yêu đời nên cô luôn tự tin khi ngước lên nói chuyện cùng người khác mà chẳng cần giày cao gót (thực ra là vì có đi giày cao thì cũng vẫn thấp hơn người ta nên chẳng cần đi làm gì, cứ thấp hơn hẳn cũng được), cô chỉ đi giày cao khi đi gặp đối tác cùng sếp hay những dịp quan trọng.
Hiền là cô gái có tâm hồn khá lãng mạn nhưng cũng mạnh mẽ; thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, cúc hoạ mi và hoa hướng dương; thích tỉ mỉ làm những thứ handmade; thích đọc sách đặc biệt là truyện trinh thám; thích vẽ; thích nghe nhạc không lời, từng tự học chơi guitar nhưng cũng chưa thật sự đến nơi đến chốn.
Mong muốn của cô là mở một cửa hàng thời trang tự thiết kế, kèm theo đó có cả những món đồ decor xinh xắn như trước đây cô từng thử kinh doanh nữa.
Nghĩ lại, giữa hai người cũng có nhiều điểm đối lập, nhưng cũng nhiều sự trùng hợp, thật ngẫu nhiên.
*****
Công ty Hiền có dự án thiết kế nhưng nhân sự ở công ty chưa đáp ứng được nên phải thuê ngoài. Qua giới thiệu của một chị làm cùng, Hiền biết Huy là designer (cũng từng làm tại công ty Hiền nhưng đã nghỉ từ lâu, Hiền không quen) nên gửi thông tin về dự án để Huy báo giá.
Cái lần đầu tiên gặp gỡ ấy là một ngày đầu tháng 10, khi Thắng cùng Huy đến công ty Hiền để trao đổi về công việc, khi đó hai người xưng hô anh - em (dù sau này cậu bảo toàn gọi khách hàng là chị). Hôm đó Hiền mặc chiếc váy suông hoạ tiết hoa nhí có nền màu xanh đen mà cô tự may, tóc tết để lệch sang một bên, đi đôi giày bệt màu trắng. Chẳng biết cái ấn tượng khi ấy của Thắng về Hiền như thế nào nhưng cô chẳng có chút ấn tượng gì cả vì trông cậu già dặn như mấy anh có vợ con rồi, chẳng có gì đáng quan tâm, chỉ thấy báo giá cao quá chắc phải tìm chỗ khác. Thế mà vì nhiều lý do, chẳng biết có phải do duyên số không, Hiền lại chọn công ty của Thắng để hợp tác, lại còn bị nhầm lẫn trong hợp đồng và thanh toán, thế là hai người có nhiều cơ hội nói chuyện qua lại.
Nhớ lần Hiền bảo bằng tuổi Thắng nên chỉ gọi bạn thôi, không gọi bằng anh. Cậu bảo sinh năm 90 sao không làm em đi cho dễ thương mà cứ loi choi loi choi... Tự nhiên có người nói mình dễ thương cũng có cảm giác gì đó, thấy cái kiểu nói chuyện của Thắng cũng dễ thương nữa, nhưng chẳng suy nghĩ gì hơn.
Cuối tháng 10, công ty Hiền đi Mộc Châu 2 ngày cuối tuần, Thắng lại nhắn hỏi về công việc đã xong chưa để nghiệm thu, còn bảo công ty cô có chế độ chăm sóc nhân viên tốt thế.
Thắng có số điện thoại Hiền, vào facebook của cô và kết bạn. Không biết có phải vì những bức ảnh xinh xắn ở Mộc Châu và ấn tượng từ lần gặp đầu tiên ấy, từ cách nói chuyện của Hiền, mà từ đó Thắng có ý định làm quen với cô hay không, đến giờ cô cũng chẳng biết...
Ngày sang nghiệm thu công việc cũng là lúc Thắng nói muốn hẹn cafe với Hiền sau giờ làm việc của một ngày khác. Cô chỉ nghĩ chắc bạn ấy muốn cảm ơn gì đó thôi và từ chối thẳng vì vốn không thích mấy kiểu quà cáp cảm ơn, nhưng vì cậu mời nhiệt tình quá nên nể mà cứ ừ rồi tính sau.
Ngày 11/11, cái ngày thứ 6 định mệnh hôm ấy, Thắng chat qua skype bảo"hẹn hò", Hiền chỉ nghĩ đơn giản là cuộc gặp đã đề cập hôm trước nên đồng ý. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà ngày 11/11 lại là ngày của những người độc thân, chẳng biết nó sẽ gắn kết cuộc đời của hai con người độc thân lại với nhau hay là một dự báo trước một kết cục sẽ chẳng đi đến đâu cả...
Thắng bảo Hiền tự chọn một quán cafe trên đường Tô Hiệu, đến trước và đợi cậu ấy. Hôm ấy đường rất đông, Hiền đến trước, cafe Phố Xưa, chờ Thắng (cái tên Phố Xưa, có phải số phận đã định sẵn rằng hai người chỉ có thể là "người xưa" của nhau hay không...). Phải gần nửa tiếng sau Thắng mới đến, trên tay là một món quà, bảo rằng quà cho lần đầu gặp mặt (mặc dù đã gặp mấy lần vì công việc trước đó rồi). Đó là món quà đầu tiên, một chiếc khăn quàng rất ấm, Hiền bảo chắc chắn sẽ dùng trong chuyến đi công tác Hàn Quốc vào cuối tháng và không quên nói lời cảm ơn cậu trước khi ra về. Ngày hôm đó Hiền mặc một chiếc chân váy dạ có hình hoa cúc đen nền trắng, áo len hồng, vẫn đôi giày bệt màu trắng, tóc thả ngang lưng trông thật duyên.
Dăm ba câu chuyện nói về bản thân, gia đình, công việc là đã đến giờ Hiền phải về. Cũng chưa thực sự thấy có ấn tượng gì nhiều, chỉ thấy đó là một chàng trai dễ mến, cách nói chuyện khiến người ta muốn mở lòng và chia sẻ.
Về đến nhà, Hiền mới nhận ra ý nghĩa của từ "hẹn hò" mà Thắng nói lúc chiều kia, cô vốn chậm hiểu những chuyện thế này mà. Và thế là Thắng đã nhẹ nhàng bước vào cuộc đời của cô như thế, dịu dàng trong một ngày mùa đông ấm áp...
PHẦN 2: NHỮNG NGÀY HÒ HẸN
Ngày hôm sau, thứ 7, Thắng rủ Hiền đi xem phim nhưng mãi chiều sắp về mới bảo nên bị từ chối vì cô bận việc khác phải về sớm. Thế là lịch hẹn hò phải lùi sang tuần sau.
Ngày thứ 2 tuần sau đó, Thắng lại hẹn Hiền đi xem phim nhưng cô muốn về sớm nên hai người chỉ đi ăn nhẹ, nói vài ba câu chuyện để hiểu nhau hơn rồi về. Hôm đó, về đến công ty Hiền thì anh bảo vệ lại đi ăn tối khoá cửa nên không lấy được xe. Hai người lại đứng chờ cả nửa tiếng, lại có thêm thời gian nói chuyện với nhau, cậu vừa trách vừa đùa có người cứ đòi về sớm, giờ cũng có về được đâu; rồi tối nhắn tin cậu lại bảo anh bảo vệ vô duyên, đừng về có tốt không để cậu ấy được đưa Hiền về nhà. Lúc đứng chờ lấy xe gặp sếp Hiền lúc đó mới ở công ty về, làm hôm sau sếp lại hỏi chuyện.
Ngày thứ 3, sau mấy lần lần lỡ hẹn, hai người cũng đã có thể đi xem phim với nhau. Bộ phim đầu tiên hai người xem cùng nhau là "4 năm, 2 chàng, 1 tình yêu", một bộ phim đúng chất lãng mạn cho những đôi yêu nhau, thế mà lúc đầu Thắng muốn xem phim kinh dị Nhật. Lúc đi trong thang máy, thấy Hiền thật nhỏ bé so với Thắng, còn bị cậu ấy hỏi về chiều cao, rồi trêu nữa. Lúc đưa Hiền về, cậu hỏi cô có lạnh không, rồi nói ngồi phía trước mới lạnh, vậy mà Hiền chẳng hiểu ý mà ôm lấy cậu từ đằng sau chứ.
Thỉnh thoảng vài hôm, Thắng lại rủ Hiền đi ăn trưa. Mặc dù công việc bận rộn nhưng cậu ấy cũng sắp xếp để hẹn hò 1-2 lần một tuần, và tối nào hai người cũng nhắn tâm sự đến khuya, chuyện công việc, gia đình, rồi bóng gió nói lời yêu đương... Có khi, hai người cũng nhắn tin trong giờ làm việc hoặc nghỉ trưa nữa. Từ chẳng có ấn tượng gì, Hiền đã dần bị cuốn vào tình cảm với Thắng, thấy vui mỗi lần được nói chuyện với cậu, bắt đầu thích cậu.
Từ ngày quen Thắng, Hiền thay đổi thói quen sử dụng điện thoại. Trước đây chẳng mấy khi dùng 3G, đi ngủ hay để chế độ máy bay, giờ thì bật 3G 24/7 để nhắn imessage với Thắng, để không lỡ mất tin nhắn nào của cậu. Thế mà sau này cô vẫn để lỡ.
Gần 2 tuần sau buổi hẹn hò đầu tiên, ngày 22/11, cái ngày Hiền đi công tác nước ngoài, 1h sáng bay, Thắng nói sẽ đưa cô đi chơi và đèo ra sân bay. Hôm đó, Thắng có hẹn với khách hàng buổi tối không thể hoãn được, một chú nào đó bên quân đội, thế là cậu ấy lôi cả bạn gái đi theo. Hiền được dịp ngắm cậu ấy làm việc, trông cũng chuyên nghiệp, đĩnh đạc, ngắm nhiều cũng thấy đẹp trai nữa.
Hôm ấy, Hiền mặc chiếc áo dài cách tân màu xanh lá, chiếc áo mà cô thích nhất với một chân váy xanh cùng tông, đi giày vải thể thao hoa nhí cũng màu xanh.
Làm việc xong với chú khách hàng muộn hơn dự tính, hai người đi ăn rồi đi xem phim, nhưng cái phim gắn mác 16+ ấy quá nhạt đến nỗi chẳng thể nhớ nổi tên, hơn nữa cũng sợ muộn giờ lên máy bay nên hai người chẳng xem hết mà về sớm.
Trước khi đến sân bay, hai người còn ghé qua quán cafe gần nhà Thắng, định gửi cái balo của cậu ở đó mà lại thôi. Nghĩ lại cảnh hai người đèo nhau với một cái va-li, một cái túi to đùng, cộng thêm một balo laptop nữa không biết từ ngoài nhìn vào thì như thế nào, chắc buồn cười lắm.
Đến sân bay, chờ Hiền làm thủ tục xong Thắng mới về. Lần đầu tiên đi nước ngoài, lần đầu tiên có người đi tiễn ở sân bay, cảm giác mình đi vào có người con trai mình yêu thương đứng trông theo thật khó tả. Cậu ấy bảo muốn đi đón cô ở sân bay khi cô trở về. Còn bảo, lần sau có thời gian sẽ dắt Hiền đi dạo một vòng quanh sân bay nữa...
Thời gian ở Hàn Quốc, cô thực sự đã rất nhớ Thắng và cũng có nhiều thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này. Vì hai người cũng đâu còn trẻ con nữa, cũng trải đời và trưởng thành rồi, đâu có yêu nhau như cái tuổi 18 đôi mươi vài bữa lại thay đổi được. Cũng vì đi cùng đoàn có 5 anh sếp, chẳng có người tâm sự nên có nhiều thời gian rảnh, lại suy nghĩ. Cô nhận ra những sự khác biệt giữa hai người, cũng biết về cuộc sống khá bận bịu của Thắng sẽ có ít thời gian dành cho mình, và tự hỏi mình có thật sự muốn mối quan hệ này, có thể chấp nhận được toàn bộ con người ấy, cả điểm tốt và điểm xấu hay không? Khi đó, tình cảm mới chỉ dừng ở "thích" nên suy nghĩ vẫn còn rất lý trí, và Hiền chọn chấp nhận, thầm cảm ơn mối nhân duyên này đã đến vào một thời điểm không thể đẹp hơn trong đời. Sau này, Hiền cũng nhiều lần nói về những suy nghĩ đó với Thắng, để cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ xem hai người có thực sự nên đến với nhau hay không, để cậu biết rằng cô đã nghĩ đến chuyện xa hơn.
Thời gian đó, hai người vẫn nhắn tin qua lại mỗi tối khi Thắng xong việc về nhà. Mặc dù múi giờ lệch nhau 2 tiếng nhưng ngày nào Hiền cũng chờ để được nói chuyện với Thắng xong mới đi ngủ, hôm nào nhắn tin xong thì bên Hiền cũng khoảng 1h sáng. Hiền bảo khi nào về không cần Thắng ra đón, vì đồ đạc nhiều nên sẽ đi taxi về nhà cho tiện, cô cũng bảo quyết như thế rồi, không cho cậu thuyết phục thêm nữa.
Ngày Hiền về, Thắng đi đám cưới chị hay bạn cũng không nhớ chính xác, thế là cô giận, giận vì về từ chiều mà mãi đến tối cậu mới hỏi thăm xem về thế nào. Chỉ là chút giận mà thương thôi chứ có giận thật đâu nên chỉ vài câu nói của Thắng là làm cho cô vui vẻ trở lại ngay rồi.
Vài hôm sau, Thắng đón Hiền đi ăn trưa, cô mang theo món quà mình đã đi khắp mấy ngày trời mới chọn mua được để tặng cho cậu, món quà đầu tiên... Đó là một đôi găng tay với mong muốn mỗi buổi đêm về muộn, sử dụng nó thì cậu ấy sẽ thấy ấm áp và nhớ đến cô. Thật không may là Thắng cũng vừa mua găng tay mới, thế là thành ra món quà hơi vô duyên, nhưng mà dù sao cũng là tấm lòng của người ta mà, giá trị về mặt tinh thần phải lớn hơn nhiều giá trị sử dụng chứ.
Thực ra Hiền còn mua một cây bút bi nữa để Thắng có thể luôn mang theo bên mình khi đi công việc, để cô luôn được gần bên anh, nhưng mà lúc mua không để ý, về mới phát hiện ra một vết nứt nhỏ ở thân bút. Vậy là không thể tặng được, nói chữa cháy với Thắng là tiếc nên để lại dùng cho mình.
Vài lần hò hẹn, đón đưa, nhắn tin qua lại hàng ngày đến nỗi tối nào mà Hiền không nhận được tin nhắn của Thắng là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác ngày đó chưa được trọn vẹn. Và cậu cứ từ từ làm cho Hiền quen với cái cảm giác được quan tâm, được yêu thương ấy.
Chưa một lần nắm tay, chưa một lần ôm hôn, nhưng tình cảm cứ thế lớn dần, lớn dần giữa hai con người tưởng chừng quá khác nhau về tính cách ấy, chẳng ai nói với ai câu thích hay yêu nào nhưng cứ tự hiểu, tự cảm mến nhau, rồi thích nhau, rồi yêu nhau cũng chẳng biết từ khi nào. Có chăng cũng vì cái tự cho là đã hiểu nhau ấy mà họ cứ lặng lẽ xa dần nhau mà không biết...
PHẦN 3: LẦN ĐẦU GẶP BỐ MẸ THẮNG
Hai tuần sau khi đi công tác nước ngoài về, Hiền lại đi du lịch với mẹ và chị gái theo lịch đã book sẵn từ mấy tháng trước. Vừa xuống đến sân bay Cam Ranh, trên xe về khách sạn là Hiền đã nhắn tin với Thắng, khi ấy là gần 11h đêm và trời mưa rất to. Mấy ngày đi chơi cứ có thời gian rảnh là 2 người lại nhắn tin cho nhau, khi thì qua imessage, khi thì qua facebook mesenger. Có một tối, Thắng còn bảo muốn bật facetime lên để nói chuyện, mục đích muốn mẹ và chị Hiền biết đến cậu ấy, chỉ là nói vui thôi nhưng cũng làm cho cô cảm thấy vui, cảm thấy cậu ấy đang nghiêm túc với mối quan hệ này. Hiền thường xuyên cập nhật ảnh lên facebook, một phần để gia đình ở nhà biết lịch trình và yên tâm, một phần để Thắng có thể nhìn thấy những hình ảnh xinh xắn của cô và nhớ đến cô.
Hôm đó là Chủ Nhật - một ngày trước ngày về, Hiền biết hôm đó Thắng có lịch đá bóng trận chung kết tranh giải hội làng nên sáng sớm trước khi đi chơi đã nhắn tin hỏi thăm và không quên chúc cậu giành chiến thắng. Thắng bảo hôm trước đi đám cưới cả đêm không ngủ nên giờ mệt, bố đến lịch đi khám sức khoẻ định kỳ nhưng không khoẻ nên cậu gọi taxi đưa đi. Hiền bảo cậu tranh thủ trên xe thì ngủ chút đi cho đỡ mệt và không nói chuyện nữa.
Tối hôm đó, Hiền lại chờ tin nhắn của Thắng như mọi khi nhưng đến nửa đêm vẫn không có. Trước đó cô có nhắn tin hỏi thăm về tình hình sức khoẻ của bố cậu và kết quả trận chung kết. Đến tận gần 12h mới có tin nhắn của Thắng bảo là tình hình sức khoẻ của bố cậu không tốt, phải nhập viện để mổ tim. Hiền chỉ nhắn một câu hỏi thăm, động viên rồi thôi vì biết rằng lúc này cậu cần yên tĩnh nghỉ ngơi và suy nghĩ. Lúc đó cô chỉ nghĩ giá như có thể chạy ngay đến bên Thắng, chỉ để được ở gần mà cùng lo lắng, chăm sóc cho cậu thôi, và mong sao trời sáng thật nhanh để có thể về Hà Nội.
Về đến sân bay Nội Bài là hơn 12h trưa, mẹ và chị gái Hiền về thẳng nhà nhưng cô bảo sẽ về công ty làm việc. Thực ra Hiền muốn vào viện luôn để thăm bố Thắng và gặp cậu. Nhưng cô gọi cho Thắng không được, đành nhắn tin hỏi địa chỉ bệnh viện để tự đến rồi về công ty chờ. Khoảng 1 tiếng sau cậu cũng nhắn lại, bảo lúc đó đang bận, bảo tình hình bố ổn rồi Hiền không cần vào thăm. Cả buổi ngồi làm việc mà chẳng yên tâm chút nào, nhưng cũng không dám gọi cho Thắng vì biết lúc này cậu đang còn nhiều việc phải lo nghĩ.
Mấy ngày này, Hiền chẳng dám nhắn tin làm phiền cậu, chỉ chờ đợi khi nào cậu có thời gian sẽ chủ động nhắn thôi. Rồi tình hình bố Thắng cũng ổn định hơn, cậu lại có thể trò chuyện hằng đêm với Hiền, cô đòi vào thăm bố cậu trước khi xuất viện. Thắng cứ hỏi đi hỏi lại rằng cô có thực sự chắc chắn về việc muốn vào thăm hay không, ý nghĩa của việc vào thăm đó, dù chẳng nói ra nhưng ai cũng tự hiểu trong lòng.
Ngày hôm ấy, Hiền mặc chiếc chân váy hôm lần đầu hẹn hò với Thắng, chiếc sơ-mi kẻ màu xanh đen cùng màu với chiếc túi đuôi công của cô, đi đôi giày cao gót 7 phân thay cho đôi giày bệt thường ngày, vì đi gặp người lớn mà, đâu phải chỉ hai người đi chơi riêng với nhau đâu. Sáng hôm ấy cô đã phải chọn đi chọn lại tủ quần áo đến mức đi làm muộn, để ra được sự kết hợp này, để có thể vừa xinh xắn mà lại vẫn lịch sự, để gây ấn tượng tốt với người nhà của cậu.
Buổi chiều, hết giờ làm, Thắng đến công ty đón Hiền vào viện tim thăm bố, trước khi đến hai người còn rẽ qua hiệu sách trên đường Láng để mua quyển Truyện cổ Grim cho bố cậu đọc đỡ buồn, mua cả bánh để bố cậu ăn khi đói nữa. Trên đường, Thắng bảo cô đừng gọi bố mẹ cậu là bác vì còn trẻ lắm, gọi cô chú là được rồi. Hai người lại nói chuyện về gia đình của nhau.
Đến viện thì trời cũng đã gần tối, trên con đường trong khuôn viên bệnh viện có trồng rất nhiều hoa hồng đỏ đang nở rất rực rỡ, Hiền nói với Thắng là cô rất thích nhà mình cũng có những luống hoa hồng như thế, thế mà cậu lại bảo rằng không thích loại hoa hồng này. Giờ này trong vườn nhà Hiền, những cây hoa hồng đang nở rực rỡ nhiều lắm rồi.
Đi bộ mấy tầng cầu thang để lên đến phòng của bố Thắng, lúc đó chỉ có mình bố cậu trong viện. Nhìn thấy bố cậu khá ổn nên cũng không lo lắng như trước. Chào hỏi và nói chuyện xã giao vài câu rồi Hiền cũng chỉ biết ngồi nghe hai bố con Thắng nói chuyện, thực sự cô rất bối rối không biết phải nói gì.
Một lát sau, có hai anh chị họ của Thắng cũng đến thăm và mẹ cậu cũng vào. Thế là Hiền được gặp cả bố và mẹ cậu. Cảm giác cô chú đều rất dễ gần.
Chỉ biết lăng xăng nhận gọt hoa quả, chẳng nói gì nhiều cả, giờ nghĩ lại đúng là cô không giỏi ăn nói như Thắng. Lúc đó, được cậu cầm hộ cho cái túi, nhìn một cậu con trai ngồi trên ghế mà ôm túi xách cho một cô gái, cũng thấy đáng yêu.
Thời gian ở đó, Hiền cũng biết được cô em gái Thắng tên là Huệ, lát nữa cũng sẽ dẫn bạn vào thăm bố. Lại biết về cô em hàng xóm tên Nguyên, cũng thường xuyên quan tâm Thắng và gia đình cậu.
Ngồi khoảng hơn 1 tiếng, bố mẹ Thắng và anh chị đều bảo cậu dẫn bạn đi ăn vì muộn rồi. Thế là hai người và cả anh chị cậu cùng đi ăn tối ở một quán gần đó.
Hiền lại có dịp ngồi nghe và nói chuyện với người nhà của Thắng. Câu chuyện cũng chẳng có gì, cô chỉ nhớ đoạn anh bảo Thắng cưới vợ đi, cưới vợ phải cưới liền tay... Cho tới bây giờ, Hiền vẫn nhớ những gì cậu nói khi đó.
Ăn xong Thắng đưa Hiền về công ty, rồi về nhà lấy đồ gì đó, xong lại vào viện với bố. Trên đường, cậu có nói về việc được một chú khách hàng mời về Thái Bình để dự lễ khánh thành nhà thờ họ, đi từ chiều Thứ 7 đến Chủ Nhật mới về, cậu rủ Hiền đi cùng nhưng cô chưa trả lời, bảo cần suy nghĩ. Buổi tối, hai người không quên nhắn tin cho nhau.
Mấy hôm sau, Thắng còn bảo mới đi khám sức khoẻ, và kết quả cực kỳ tốt. Hiền cũng thấy vui.
Đến tận giờ, Hiền cũng không biết ấn tượng của bố mẹ Thắng đối với cô như thế nào, Thắng không nói, và cô cũng không hỏi, hai người cứ tự cho là đã quá hiểu nhau rồi nên thiếu đi những cái hỏi thăm tưởng chừng như rất bình thường ấy. Mà giờ có biết thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu...
PHẦN 4: YÊU VÀ GIẬN
Thời điểm bố Thắng ốm cũng là lúc gần đến Giáng sinh. Hiền chẳng dám đòi hỏi hay hy vọng gì về một buổi tối lãng mạn của hai đứa vì biết là có nhiều thứ Thắng cần quan tâm hơn lúc này. Cô cứ lặng lẽ ở bên cạnh mà không có chút đòi hỏi nào.
Lời đề nghị của Thắng về việc cùng cậu ấy đi Thái Bình làm Hiền suy nghĩ cả mấy ngày sau đó. Cô muốn đi lắm, tưởng tượng ra khung cảnh hai người ngồi trên xe khách mấy tiếng cùng nhau, được dựa vào vai người đó mà nói chuyện, mà ngủ thiếp đi những lúc mệt, rồi một nụ hôn nhẹ lên trán trong lúc cô say ngủ... Rồi hai người sẽ có cả đêm bên nhau, để tâm sự mà không có khoảng cách nào, không cần đến điện thoại nữa. Chắc chắn rằng mối quan hệ khi ấy sẽ tiến triển rất nhanh nếu Hiền có thể đi. Nhưng cô lại lo sợ rằng sẽ vì cảm xúc nhất thời mà không thể kiểm soát được bản thân, mà làm cái chuyện vượt quá giới hạn kia, và vì thế Thắng sẽ nghĩ khác về cô, không trân trọng cô, rốt cuộc hai người cũng mới chỉ hẹn hò hơn một tháng thôi, mà thực sự cô cũng chưa muốn điều này. Hơn nữa, lần này đi là liên quan đến công việc, Hiền cũng không muốn đi theo như thế.
Tối thứ 6, một ngày trước khi đi, hai người lại nhắn tin cho nhau. Thắng bảo cuối tuần cũng có nhiều lịch, chưa biết chọn như thế nào, sẽ tuỳ thuộc vào quyết định của Hiền. Hiền bảo rằng không đi Thái Bình, muốn đi chơi giáng sinh với cậu ở Hà Nội thôi, thứ 7 là giáng sinh mà. Thực ra từ trước đến giờ giáng sinh có bao giờ quan trọng với cô đâu, cô chỉ muốn có cơ hội đi chơi cùng Thắng thôi. Thế là cậu bảo tối thứ 7 sẽ qua đón, Hiền chỉ đường vì cậu vẫn chưa biết nhà.
Đến tận trưa ngày thứ 7, Hiền vẫn còn muốn nhắn tin cho Thắng để đồng ý đi Thái Bình lắm nhưng cứ chần chừ lại thôi, chẳng mấy mà đến tối, có muốn thay đổi quyết định cũng không kịp nữa.
Tối, Hiền bảo ở nhà là có bạn trai đến đón đi chơi Noel, khỏi phải nói ai cũng vui vì sau bao lâu thì quả bom nổ chậm trong nhà cũng chịu hẹn hò, cũng muốn gặp mặt để xem chàng trai ấy như thế nào.
Thắng đi theo đường Hiền chỉ rồi gọi cô ra đón, chỗ đó cách nhà Hiền hơn khoảng hơn 1 cây số, cô đi xe máy ra đón Thắng. Khi đó cậu đang ngồi ở quán nước chờ. Rồi cả hai về nhà Hiền. Thế mà Thắng chỉ đứng cổng, không vào. Hiền đi thay đồ, rồi xuống, không thể thuyết phục được cậu vào nhà nên đành thôi, nhưng không quên nói mấy câu giận dỗi.
Tối đó, hai người đi lang thang quanh khu nhà Hiền, đi qua ủy ban xã, xã Kim Chung, đi qua một đoạn Thắng mới bảo là quên không check-in lại cái biển tên xã. Hiền bảo để lần sau, ai biết đâu cũng chẳng còn lần sau nào đi qua đấy nữa.
Mặc dù lúc đó vẫn chưa ôm Thắng nhưng cảm giác ngồi sau xe cậu ấy đi lòng vòng khắp nơi như vậy cũng khiến Hiền thích thú. Thật chẳng hiểu vì sao mà Hiền lại ngại không ôm lấy cậu ấy cơ chứ... Rồi hai người đi ăn đồ nướng tận khu trường Thương Mại. Thắng có hẹn với mấy anh em bên Đoàn để tổng kết giải bóng đá, nên đưa Hiền về sớm. Lúc về vòng qua siêu thị mua quà cho cháu của Hiền. Đó là một chiếc đồng hồ đồ chơi bằng gỗ mà ngày hôm sau hai dì cháu đã cùng nhau chơi suốt cả buổi sáng.
*****
Mấy hôm sau đấy, ngày nào hai người cũng nhắn tin trò chuyện. Nhưng lâu ngày không gặp, rồi những lần gặp Thắng lại có cảm giác Hiền hờ hững với cậu nên những tin nhắn cũng nhạt dần và không còn nhiều như trước nữa. Tất nhiên, Hiền nhận ra sự thay đổi đó và đã chủ động hỏi Thắng, cậu bảo thấy hai người đang cư xử như trẻ con, rằng mối quan hệ chẳng có chút tiến triển nào cả, và băn khoăn không biết có nên tiếp tục không. Rồi Thắng nói đến cả những khó khăn sau này có thể sẽ gặp phải, chẳng nói cụ thể, nhưng ý lo rằng Hiền sẽ không thể vượt qua được những khó khăn ấy. Lần đầu tiên, Hiền thấy buồn và có một chút lo sợ. Lúc đó Hiền mới hiểu được sự nhút nhát không dám thể hiện tình cảm của mình đã khiến cho Thắng có cảm giác ấy, thế nên cô đã nói thật suy nghĩ của mình, cũng nói rằng nếu cậu thực sự không có tình cảm và muốn dừng lại thì sẽ đồng ý, vì cô không bao giờ muốn níu kéo những thứ không thuộc về mình. Và khi đó cậu ấy đã lựa chọn sẽ bước tiếp.
Cũng không phải Hiền chưa từng nói với Thắng là cô cảm thấy không yên tâm nếu mối quan hệ của họ tiến triển quá nhanh, nếu cậu muốn tiếp tục với cô thì cần kiên nhẫn, cần thời gian để hai người thực sự cùng cảm thấy tin tưởng vào tình yêu. Đúng là thời gian đã cho họ câu trả lời, người ta có thể cùng nhau đi một quãng đường ngắn một cách dễ dàng không có nghĩa là có thể cùng đi được hết đường đời, vì đường đời dài lắm.
*****
Nhớ lần Thắng lên VTV4 để nói về công việc thiết kế gia phả. Tối đó cả nhà Hiền ngồi xem ti-vi, cô thì cứ cắm mặt vào điện thoại, bật 3G, vào xem VTV4 online nhưng không để tiếng, chờ xem giây phút Thắng lên hình. Chờ suốt từ 9h mà đến gần 9h30 mới nhìn thấy, còn tưởng lỡ mất đoạn nào rồi, may mà không bỏ lỡ. Lúc đó cô nghĩ nhìn Thắng trên TV trông cũng ra dáng phết. Xem xong, Hiền nhắn tin trêu cậu.
Cũng là sự trùng hợp khi trước đó Hiền cũng từng lên VTV6 khi cô tham gia hội chợ Hoa Học Trò với một gian hàng bán Terrarium nhỏ xinh.
*****
Lần hẹn hò sau đó, hai người đi xem phim, Thắng bảo Hiền chọn phim. Sau khi xem review và cân nhắc rất kỹ các phim của ngày hôm đó, cô đã chọn phim The Passengers - Người du hành, một bộ phim tình cảm có một số cảnh yêu đương gắn mác 16+. Khi Thắng đến đón, Hiền đã chủ động vòng tay ôm lấy cậu, ôm thật chặt và dựa đầu vào lưng cậu. Cái cảm giác ấy sao nó dễ chịu và ấm áp thế, vậy mà trước đây cô không dám thử.
Đến chỗ chiếu phim, lúc đi xuống cầu thang cuốn, Thắng đã nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai Hiền, cô biết và thích chứ, nhưng cậu lại bỏ ra ngay làm cô không khỏi hụt hẫng, giá mà cậu cứ giữ nguyên tay như thế...
Bộ phim tình cảm này rất đáng xem, có những cảnh hai nhân vật chính thể hiện tình cảm rất mãnh liệt. Chẳng biết khi ấy Thắng nghĩ gì, còn Hiền tất nhiên không khỏi có những tưởng tượng hơi thiếu trong sáng một chút, phòng chiếu tối nên Thắng cũng chẳng thể nhận ra chút đỏ mặt ngại ngùng của cô. Tất nhiên là nếu xem một mình hoặc với bạn bè bình thường thì những cảnh này cũng chẳng có gì đáng nói, nó cũng chỉ đúng với cái mác 16+ thôi, nhưng đây là xem cùng bạn trai cơ mà. Suốt cả bộ phim, Hiền đã muốn có những cái đụng chạm giả như vô tình với Thắng mà lại ngại. Sau khi xem xong, cả hai chắc còn đang mải suy nghĩ về bộ phim mà chẳng thể hiện cử chỉ thân mật nào cho nhau cả. Cũng thật đáng tiếc vì bộ phim lãng mạn như thế cơ mà. Giữa cả hai vẫn có một lớp rào cản vô hình nào đó, mới chỉ xé bỏ được chút thôi, chưa đủ để hai người có thể tiến lại gần nhau hơn. Có lẽ cũng do hai người là tình đầu của nhau nên còn thiếu dứt khoát để thể hiện những cử chỉ yêu thương ấy.
Lần nào đưa Hiền về đến công ty cũng chỉ là một câu chào tạm biệt. Giá như Hiền gửi xe trong ngõ, để mỗi lần tạm biệt cô có thể thoải mái ôm và hôn lên má cậu, thậm chí là môi cậu, thay cho lời cảm ơn về những buổi tối tuyệt vời mà cậu đã dành cho cô.
Lần xem phim ấy rất gần với sinh nhật Hiền. Sinh nhật cô trên CMT và các giấy tờ khác đều là 8/1, nhưng thực tế cô sinh trước đó một ngày do chú đi khai sinh nhầm. Hiền đã định đến 0h ngày sinh nhật sẽ nói cho Thắng biết để cậu là người đầu tiên có thể nói lời chúc mừng sinh nhật cô, cũng vì chỉ lệch một ngày so với cái ngày mà Thắng đang lầm tưởng kia nên Hiền không có ý định nói trước. Lần sinh nhật này trùng với cuối tuần nên cô đã hình dung về một tối thứ 7 lãng mạn và sau đó là một ngày Chủ Nhật được ở bên Thắng. Nhưng mọi sự tưởng tượng đều không như là mơ.
Trước sinh nhật Hiền mấy ngày, Thắng nói 2 ngày cuối tuần có đại hội đoàn ở xã và cậu không vắng mặt được. Hiền đã nghĩ vậy là chẳng được như mơ rồi, nhưng vẫn hy vọng là Thắng chỉ bận ban ngày còn buổi tối vẫn sẽ dành thời gian cho cô.
Thắng cũng có chuẩn bị cho riêng mình, cậu có chuẩn bị kế hoạch gì đó để vẹn cả đôi đường nhưng cái kế hoạch đó đến tận bây giờ Hiền cũng không biết được.
Chiều thứ 6, ngày 6/1, Thắng nhắn muốn gặp Hiền sau giờ làm, gặp một lát rồi lại có hẹn với khách hàng. Tình cờ hôm đó Hiền lại có lịch họp đột xuất không biết khi nào mới kết thúc. Thắng chờ Hiền đến gần 6h thì về, thật không may là chỉ 10' sau sếp Hiền có việc đột xuất nên cuộc họp cũng kết thúc sớm hơn dự kiến. Hiền chạy vội xuống dưới, chỉ mong Thắng còn đang chờ ở đó, nhưng cậu đã đi mất rồi. Mọi việc tình cờ cứ như số phận đã sắp xếp như vậy, để cho hai người phải hiểu lầm, giận hờn nhau.
Tối đó, Hiền gọt nốt chỗ củ hoa thuỷ tiên đang dở ngày hôm trước nên điện thoại tắt chuông để trong túi xách. Lại thật không may, Thắng đã đến tận nhà Hiền để tặng quà sinh nhật, gọi cho cô 3 cuộc điện thoại mà không được, cậu đã chờ suốt từ 9h đến 11h rồi mới để quà vào trong cổng, nhắn tin cho cô, rồi mới về.
Hiền xong việc là gần 11h30, rửa tay xong lấy điện thoại ra xem mới thấy cuộc gọi lỡ và tin nhắn của Thắng, cô chạy vội xuống cổng nhưng chỉ còn túi quà được đặt ngay ngắn trong cổng, còn Thắng đã về từ bao giờ mất rồi. Cô thấy yêu Thắng hơn lúc nào hết, chẳng cần biết món quà kia là gì, cũng chẳng cần một sinh nhật được bên cạnh cậu nữa. Vào phòng, Hiền mở ngay món quà ra, là một chiếc túi xách màu đen rất đẹp và dễ kết hợp với mọi bộ đồ. Cô đã lấy hết cả đồ ở chiếc túi đang dùng ra, định sẽ dùng luôn túi mới nhưng túi mới khá nhỏ, không để vừa ví, thế là Hiền tháo chiếc dây đeo của chiếc túi mới đấy, thay cho chiếc dây đeo đang dùng, như thế thì món quà của Thắng lúc nào cũng bên cô rồi. Cô nhắn tin cho Thắng, nói về ngày sinh nhật thật, cảm ơn cậu và xin lỗi cậu vì hôm nay đã để cậu chờ tận hai lần. Nhưng chẳng thể ngờ được Thắng lại có những suy nghĩ rất khác.
Cả ngày thứ 7, Hiền chờ đợi một tin nhắn từ Thắng nhưng chẳng có, cả ngày Chủ Nhật cũng vậy. Hiền rất buồn nhưng lo lắng nhiều hơn, sợ có chuyện gì xảy ra với cậu. Tối đó Hiền nhắn tin cho Thắng, cái cách mà cậu trả lời làm cô biết có chuyện gì đó không ổn. Cuối cùng, cậu cũng cho cô biết cái lý do thật sự của sự im lặng cả hai ngày này. Cậu muốn biết lý do của việc Hiền không nghe điện thoại tối hôm đó, và cậu mệt mỏi, thất vọng về mối quan hệ của hai người, thấy chẳng đi đến đâu cả. Hiền chẳng biết nói gì cả, nhắn lại một tin hẹn gặp cậu để có thể đối diện mà nói chuyện nhưng cậu không trả lời. Hôm đó, cô đã khóc đến sáng.
Thứ 2, Hiền đi làm với đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm. Mấy chị cùng công ty có hỏi, rồi bảo chắc nó ngủ nhiều hay bị dị ứng sao đó... mà chẳng ai có thể tưởng tượng ra được chuyện gì khiến con bé vốn vui vẻ có thể khóc nhiều đến như vậy. Cả buổi sáng, Hiền không làm việc, cô suy nghĩ rất nhiều và viết thư cho Thắng. Cả đêm trước đó, và cả buổi sáng Hiền đều nghĩ muốn xin lỗi để lấy lại tình yêu nơi Thắng, để cậu quay lại như trước đây. Thế mà ngay lúc trước khi gửi mail cho Thắng, cô đã sửa lại, nói sẽ buông tay, không phải vì không còn yêu, mà vì không muốn phải sợ mất cậu thêm một lần nào nữa, thà mất rồi đau một lần còn hơn. Ai mà ngờ được, cái nỗi sợ kia rồi cũng có ngày vẫn thành sự thật.
Nhấn nút gửi xong, Hiền chạy vào WC khóc một hồi rồi nhắn tin cho Thắng bảo check mail, rồi cùng sếp đi gặp đối tác, với đôi mắt sưng húp và còn đỏ hoe, cô cố gắng tránh ánh mắt của người khác để họ không nhận ra.
Cũng trưa hôm đó, Thắng có share một bài hát lên facebook, trích vài câu trong bài "Hẹn một mai". Lời bài hát thật ý nghĩa, thật hợp với tâm trạng và hoàn cảnh của hai người khi ấy, đúng với cả hoàn cảnh hiện tại. Đến tận bây giờ, Hiền vẫn rất hay nghe bài hát ấy. Giờ đây, bất cứ khi nghe một bài hát hay xem một bộ phim tình cảm nào, cô lại dường như thấy câu chuyện của mình trong đó, ngày trước sao mà thấy nó nhảm nhí và vô nghĩa thế.
Mãi trưa ngày hôm sau, Thắng mới trả lời tin nhắn. Sau một loạt những tin nhắn dài với bao cảm xúc trong đó, Thắng muốn hẹn gặp Hiền vào ngày hôm sau. Lại tình cờ, ngày hôm sau đó là ngày giỗ ông nội Hiền nên cô xin nghỉ làm ở nhà. Vì tình yêu dành cho Thắng, vì những tin nhắn rất thật lòng ấy, nói rằng chỉ cần một người lắng nghe, chờ đợi, không cần hiểu tất cả, chỉ cần không bỏ đi, vì cậu ấy mà kiên nhẫn, mà nhích tới... thì là quá đủ với cậu rồi. Thế là cô cảm động và bảo muốn cậu đến nhà hôm giỗ ông, và cậu cũng bảo sẽ đến. Cô lại thấy mình vui trở lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho đến tận bây giờ, Hiền vẫn không bỏ đi, vẫn luôn ở đó, trái tim cô vẫn dành một vị trí quan trọng cho Thắng, nhưng cô biết dù có kiên nhẫn nhích tới cỡ nào thì cũng không thể kéo gần cái khoảng cách giữa hai người nữa vì nó đã xa quá mất rồi...
PHẦN 5: NHỮNG LẦN ĐẦU TIÊN
Hôm đó là một ngày mưa, mưa nhỏ. Hiền ở nhà lúc nào cũng để ý điện thoại xem khi nào Thắng gọi, chốc chốc lại bật lên xem có cuộc gọi lỡ hay tin nhắn nào không. Khoảng 10h30, Thắng cũng đến, đi taxi, bảo đang bị ốm, gọi Hiền ra đầu ngõ đón.
Gần 2 tuần không gặp, Hiền rất nhớ nhưng khi gặp cô lại chẳng làm gì cả, chỉ hỏi thăm mấy câu rồi đi cùng cậu vào nhà. Mọi sự giận dỗi, hiểu lầm giữa hai người cứ như tự tan biến hết, chẳng ai cần nói với ai câu nào, cũng chẳng một cử chỉ thân mật nào dành cho nhau. Không hiểu sao mỗi lần gặp Thắng, Hiền đều rất bình thản tưởng chừng như có chút lạnh lùng, trong khi trong tim cô thì hoàn toàn ngược lại.
Đây là lần đầu tiên Thắng chính thức gặp gia đình Hiền.
Vốn là người khéo ăn nói, Thắng đã tạo được ấn tượng tốt với mọi người trong gia đình cô.
Còn nhớ lúc đang ăn, Hiền có qua hỏi xem chiều khi nào Thắng phải về đi làm vì thấy mọi người ngồi lâu quá. Khi đó, không biết cậu có say không mà lúc đó lại đưa tay ra, kéo mặt Hiền lại gần mặt cậu để nói nghe cho rõ, trước tất cả mọi người. Chưa bao giờ mặt hai người lại gần nhau đến thế, chắc chỉ cách vài mm thôi. Cái hành động ấy, làm tim Hiền đập nhanh và thoáng chút đỏ mặt mà cậu chắc cũng không nhận ra. Mãi sau này nó vẫn làm cô xao xuyến mỗi lần nhớ lại.
Ngồi đến chiều cho bớt say, Hiền tiễn Thắng về. Trời vẫn còn mưa nhỏ. Cô lấy một chiếc ô và để Thắng cầm. Hai người cứ thế lặng lẽ bước đi dưới mưa, tay Thắng cầm ô mất rồi nên Hiền chẳng thể cầm được, giờ nghĩ lại sao không khoác tay nhỉ.
Chỉ đi một đoạn là đã đến chỗ chờ xe rồi. Trong lúc xe chưa đến, hai người gần như không nói gì cả, chỉ im lặng, im lặng nhưng trong tim ai hình như cũng đang có nhiều cảm xúc chẳng thể nói thành lời. Khi xe đến, trước khi bước đi, Thắng đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Hiền. Chắc hẳn Thắng đã phải cúi xuống thấp lắm, vì chiều cao quá chênh lệch mà. Lúc ấy, Hiền chẳng biết phản ứng thế nào, chỉ chào cậu, lưu luyến chờ xe đi khuất rồi mới về. Về đến nhà không quên nhắn cảm ơn Thắng, và cậu nhắn lại bảo cũng rất vui.
Nụ hôn đầu tiên ấy, tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại đặc biệt với Hiền. Suốt buổi chiều và tối hôm đó, cô đều cảm thấy lâng lâng hạnh phúc, cảm thấy thật may mắn vì hai người đã không chia tay, tự bảo mình phải nuôi dưỡng và giữ gìn niềm hạnh phúc này.
Những ngày sau đó, hai người vẫn tâm sự hàng đêm với nhau, đôi khi là ban ngày. Những tin nhắn giờ đây tràn ngập những lời yêu, nhớ và thật nhiều trái tim Thắng gửi cho Hiền. Có hôm đang đi hát với bạn buổi chiều, Thắng gửi cho cô một cái link video bảo cô xem. Mãi đến khi ngủ trưa dậy, chờ không còn ai trong phòng, cô mới xem, thì ra là lời tỏ tình của một anh chàng có cô bạn gái cũng tên Hiền. Cô bảo muốn được nghe Thắng nói trực tiếp với mình cơ. Nói thì nói vậy, nhưng cô vui lắm, xem lại video đó mấy lần.
Hồi đấy VTV3 đang chiếu Sing my song, tối Chủ Nhật nào khi Thắng nhắn tin thì Hiền cũng đang xem. Có hôm buổi trưa, cậu gửi cho Hiền link bài hát "Tương tư" trong chương trình đó, bảo bài này hay. Tất nhiên, cô biết cái cậu muốn ám chỉ là cái tên bài hát kìa, nhưng cứ vờ như không biết, ai bảo cậu không nói thẳng.
Rồi còn lần Hiền bắt Thắng phải trả lời những câu hỏi rất trẻ con, rằng yêu bao nhiêu, nhớ bao nhiêu, có muốn gặp không... Câu trả lời của Thắng khi ấy làm cho Hiền thực sự rất hạnh phúc, còn bảo cậu là ngày nào cũng muốn nghe những câu ấy.
Lại có lần không biết nói chuyện gì mà Thắng lại nhắn cho Hiền là "vợ là điều tuyệt vời nhất". Dù hai người chưa hứa hẹn gì với nhau nhưng những lời nói nửa đùa nửa thật, những lời nói tình tứ ấy đã dần dần làm cho Hiền thấy chẳng thể sống thiếu cậu được.
Có một hôm buổi trưa, tự nhiên Thắng hỏi Hiền có dùng Closeup không, đang không hiểu thì cậu ấy mới gửi cho cái link chương trình PR của Closeup, rằng sẽ tặng một cặp vé xem phim cho các cặp đôi hôn nhau dưới sự chứng kiến của BTC. Lúc đó Hiền có hỏi Thắng là cậu muốn bay vào Đà Nẵng ngày 14/2 chỉ để nhận vé xem phim thôi à. Cậu trả lời, tại sao lại không. Hiền chẳng nói gì sau đó nhưng trong lòng cô rất nhiều cảm xúc khó tả, định gần đến ngày đó, xem lịch công việc của Thắng thế nào sẽ đặt vé máy bay vào Đà Nẵng để tạo bất ngờ cho cậu nữa. Nhưng cái viễn cảnh tươi đẹp đó đã chẳng bao giờ xảy ra.
Không chỉ một lần, Thắng nói với Hiền rằng "hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi". Lần nào Hiền cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi đó. Chưa bao giờ, và cho đến tận bây giờ cô cũng không hiểu ý nghĩa thực sự của câu hỏi đó, chưa thực sự hiểu Thắng đã phải suy nghĩ hay chịu áp lực gì. Nhưng đến khi mà cô đã sẵn sàng để "bất chấp tất cả" thì lúc ấy Thắng lại không còn cái can đảm như xưa nữa. Hai người cứ như lệch pha nhau một nhịp vậy, nên không thể gặp nhau tại một điểm được.
*****
Gần Tết, công việc của Thắng rất bận, lại còn phải lo lương thưởng cho nhân viên của cậu ấy, ít có thời gian hẹn hò. Hiền cũng chẳng đòi hỏi vì hiểu được cái áp lực trách nhiệm ấy, không muốn tăng thêm sự bận tâm cho cậu. Rồi hai người cũng sắp xếp được một buổi tối để đi ăn cùng nhau.
Hôm đấy gần Tết nên đường đông lắm, Thắng lại căn giờ chuẩn quá và bị tắc đường, may mà vẫn kịp đến đón Hiền trước 6h30. Cô còn giận dỗi bảo là nếu bị cho leo cây thì sẽ cùng sếp đi liên hoan với đối tác.
Đi ăn xong, Thắng đưa Hiền đến một quán cafe đặc biệt trên phố Duy Tân. Gọi là đặc biệt vì tầng 2 của quán là các ô riêng biệt có rèm che rất riêng tư và kín đáo.
Trên đường đi, lần đầu tiên Thắng cầm tay Hiền, khi đang lái xe. Cảm giác bàn tay ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mới ấm áp làm sao. Một niềm vui khó tả cứ thế dâng lên trong lòng cô.
Vào quán cafe, hai người ngồi cạnh nhau, tâm sự, nhưng Thắng cứ cầm điện thoại làm Hiền cảm thấy không thoải mái. Cậu có hẹn liên hoan với mấy anh em ở công ty, họ đang chờ. Mấy lần Hiền quay sang định hôn lên má cậu vì bình thường với chiều cao khiêm tốn của cô thì có kiễng lên cũng không tới. Nhưng lần nào quay sang cũng thấy Thắng đang nhắn tin, gọi điện, xem điện thoại; thế là bao cảm xúc tụt hết xuống. Rồi Thắng bảo về, cô vẫn còn tiếc vì chưa thể hôn được cái nào, mặt ỉu xìu mà cậu chẳng nhận ra.
*****
Hôm gần nghỉ Tết, Thắng đi chúc Tết khách hàng hay đối tác gì đó, khi xong việc là hơn 9h tối, cậu gọi Hiền, bảo giờ đến nhà gặp cô. Hai người đi uống nước ở quán cafe gần nhà Hiền.
Trên đường đi, Hiền lại tựa đầu vào lưng Thắng như mọi lần. Nhưng lần này không có mũ bảo hiểm, cảm giác thật là khác, có lúc Hiền thấy như Thắng quay đầu lại, đầu chạm vào đầu cô, có gì đó thật gần gũi, ấm áp, cô đã ước gì cái khoảnh khắc đó nó dừng lại mãi.
Đến quán cafe, vẫn là cử chỉ nhỏ vòng tay qua lưng Hiền để cùng đi vào. Hiền uống sinh tố bơ, Thắng vẫn uống nước chanh ít đường như mọi khi, còn gọi thêm một ly kem.
Cả hai ngồi nói chuyện, nhưng chẳng bao giờ nói mấy câu yêu đương như khi nhắn tin, chẳng hiểu sao lại như thế, cứ như hai con người khi nhắn tin là hai con người khác vậy, cũng chẳng thể hiểu được vì sao vẫn còn một chút rào cản vô hình nào đó giữa hai người mà chưa ai có đủ dũng khí để xé bỏ hết nó đi.
Hiền chẳng định ăn kem đâu nhưng thấy nó sắp chảy ra rồi nên mới ăn. Thắng nói cũng không thích ăn đồ ngọt. Rồi Hiền xúc một thìa kem thật to, đưa ra trước mặt Thắng, chờ cậu ăn. Tất nhiên là Thắng phải ăn rồi, dám từ chối sao, tự mình gọi cơ mà. Chẳng biết lúc ấy cảm giác của Thắng thế nào, nhìn mặt cậu thì Hiền đoán là cậu cũng thấy vui. May mà chỉ gọi một ly kem thì mới có cái cơ hội để Hiền xúc cho cậu ăn chứ.
Về đến nhà Hiền là gần 11h, lúc cô định đi vào thì Thắng gọi lại, bảo chờ chút. Hiền quay đầu lại, khi đó Thắng vẫn ngồi trên xe, cậu đưa tay đỡ lấy đầu cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Lúc đó đầu óc Hiền thực sự trống rỗng, chẳng kịp nghĩ gì để đáp lại nụ hôn ấy. Cô chỉ chào tạm biệt Thắng rồi đi vào nhà trong sự tiếc nuối; lẽ ra, cô nên quay lại hôn Thắng thêm một lần nữa. Lần nào cô cũng chẳng kịp phản ứng với những cử chỉ thân mật của Thắng, chắc khi đó máu lên não chậm quá.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cả hai người, tuy chỉ thoáng qua nhưng Hiền chẳng bao giờ có thể quên được cái dư vị ngọt ngào của nó.
*****
Ngày 29 Tết, Hiền được nghỉ, còn Thắng đã nghỉ trước đó mấy ngày. Hiền vẫn luôn hy vọng là kỳ nghỉ Tết dài ngày này, hai người sẽ có cơ hội bên nhau nhiều hơn, được dành trọn vẹn vài ngày bên nhau như những đôi tình nhân hạnh phúc. Từ khi hẹn hò, cũng đã qua rất nhiều cái cuối tuần, rồi Giáng sinh, rồi sinh nhật Hiền, rồi Tết dương lịch, bao nhiêu dịp như vậy nhưng chưa lần nào hai người được cả ngày bên nhau. Những trận đá bóng, rồi đám cưới, rồi công tác, du lịch, công việc riêng... nên chẳng có cơ hội nào để hai người có thể đi chơi cả. Hiền vẫn mong muốn có một ngày được Thắng dành trọn vẹn bên cô, vậy mà cô lại không nói, chỉ chờ đợi.
Sáng 29 Tết, Thắng nhắn tin cho Hiền bảo nhà cần dọn gì không cậu đến giúp. Việc nhà Hiền chẳng có gì, nên cô bảo cậu như vậy, không quên bảo là chỉ cần cậu đến không cần làm gì là cô vui rồi, vì cô đang rất nhớ. Vậy mà Thắng chẳng đến, làm cô cứ mong mãi. Chiều hôm đó Thắng đi tảo mộ, nhưng mãi tối cậu mới kể. Hiền cũng chẳng nghĩ thêm chuyện ban sáng, nhưng cô biết rằng từ 30 Tết thì nhà ai cũng nhiều việc, Thắng chẳng có thời gian cho cô đâu. Nhưng Hiền vẫn hy vọng ngày 4 hoặc 5, khi Tết đã coi như hết rồi thì Thắng sẽ có thời gian. Thắng cũng bảo mùng 2 sẽ đến nhà Hiền chúc Tết. Thắng cũng đến nhà Hiền rồi, cô cũng muốn được cậu đưa về nhà nhưng Thắng vẫn chưa mở lời. Hiền không dám chắc và cũng không muốn giục cậu vì sợ cậu chưa sẵn sàng. Nếu Thắng đến nhà Hiền chúc Tết rồi đưa cô về nhà mình thì còn gì tốt hơn. Nhưng mà mùng 2 cậu lại có công việc đi tận Hưng Yên, cậu định sẽ ghé qua nhà Hiền trước rồi đi nhưng hôm đấy cô bảo nhà đông khách nên cậu thôi. Thắng cũng rủ Hiền cùng đi Hưng Yên với cậu nhưng vì ngày Tết, lại đi qua đêm nên Hiền từ chối, mặc dù muốn đi cùng cậu lắm.
Tối hôm ấy, chẳng biết câu chuyện đưa đẩy thế nào mà Thắng lại hỏi Hiền nếu giờ có người sẵn sàng chịu trách nhiệm về cuộc đời cô thì cô có sẵn sàng trao cả linh hồn và thể xác cho người đó không. Cái người đó kia chẳng cần nói thì ai cũng biết là ai rồi.
Hiền không trả lời Thắng, bảo cậu rằng nếu muốn cô trả lời hãy nói trước mặt cô, đừng hỏi qua điện thoại. Rồi nhắn tin qua lại thế nào mà Hiền cảm giác rằng cậu giận, nghĩ cô không tin vào tình yêu của cậu.
Hiền lại suy nghĩ mãi về thái độ đó của Thắng, cô không muốn Thắng hiểu lầm, rằng cô đã có câu trả lời cho mình từ lâu rồi nhưng câu trả lời ấy cô muốn nói khi ở trước mặt cậu, muốn dùng một nụ hôn để thay cho câu trả lời ấy, muốn được nhìn thấy nụ cười của cậu khi ấy và được cậu ôm vào lòng.
Sáng hôm sau, Hiền đã suy nghĩ thật kỹ từng câu chữ rồi mới nhắn cho Thắng, hy vọng cậu hết giận và không quên lời hứa tối 30 sẽ đến với cô. Cô vẫn chờ đợi một đêm giao thừa lãng mạn với người yêu, được cảm nhận cái đêm đặc biệt trong năm ấy cùng một người đặc biệt.
Hiền nhắn tin phải mấy tiếng sau Thắng mới nhắn lại do hôm đó nhà cậu làm tất niên đại gia đình. Cho đến lúc nhận được tin nhắn của Thắng, cô cứ chốc chốc lại bật điện thoại xem, mặc dù đã để chuông rất lớn. Cô lo sợ rằng mình lại mất đi Thắng một lần nữa, ngay trước khi năm mới sang. Thật may là Thắng đã không giận và mọi chuyện chỉ do Hiền tự tưởng tượng ra thôi.
Buổi chiều, khoảng 5h, khi đang đi mua hoa thì Hiền nhận được điện thoại của Thắng, nói đang đến. Cô không nghĩ Thắng đến sớm vậy nên bảo cứ đến, nếu cô chưa về thì vào nhà chơi trước. Nhưng Thắng vẫn chờ Hiền về rồi mới đến, cậu bảo ghé qua công ty chuẩn bị đồ thắp hương ngày 30.
Trong lúc chờ Hiền chuẩn bị cơm tối, tắm gội thì Thắng ngồi nói chuyện với bà và bố Hiền. Cả nhà đi ăn cơm, Thắng ăn ở nhà rồi nên chỉ uống bia với bố cô. Hiền vào sau, cũng chẳng biết hôm đó cậu và gia đình cô đã nói những chuyện gì, có nói về cô không. Cô không hỏi Thắng và cũng không hỏi ai ở nhà cả, vì trước giờ cô chưa bao giờ che giấu con người thật của mình trước mặt cậu, nên dù có nói chuyện gì thì cũng không có gì phải bận tâm cả, Thắng sẽ chỉ hiểu cô hơn mà thôi.
Ăn tối xong, hai người đi chơi, lúc đó cũng khoảng 8h. Quán cafe hôm trước hai người ngồi đã nghỉ Tết, nên họ vào một quán khác, gọi hai cốc trà sữa. Thật lòng thì Hiền chẳng thích mấy thứ đồ uống này, đi cùng Thắng thấy cậu gọi gì thì cũng gọi theo vậy thôi, nên cô uống có một chút, bị Thắng bảo là lãng phí. Hiền từng bảo Thắng rồi mà, cô đâu có sở thích ăn uống.
Hai người ngồi sát nhau cùng một phía, vai chạm vào nhau. Đã từ lâu rồi, Hiền quen và thích cái cảm giác được gần sát bên Thắng như thế.
Thắng bảo cậu phải về sớm để trực Tết ở nhà văn hoá với mấy anh em Đoàn, năm nào cũng vậy, nên 9h thì hai người đi về.
Hôm đó Thắng mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh lá, túi có khoá kéo.
Lúc về, Hiền ngồi sau xe ôm Thắng, bảo muốn cho tay vào túi cậu nhưng khoá mất rồi vì cậu để tiền mới đổi trong đó. Thế là Thắng cầm tay Hiền, mở khoá rồi đút vào trong túi. Là Hiền cố tình để Thắng phải cầm tay cô mà. Cảm giác khi ấy thật ấm áp mặc dù thời tiết cũng không lạnh lắm.
Trên đường về, Thắng có nói về việc các nhà nghỉ vẫn tâm lý mở cửa đến cả 30 Tết. Hiền biết cái ẩn ý của cậu chứ, nhưng cố tình lảng tránh, không nói gì cả. Lẽ ra hai người cũng nên có những trao đổi thẳng thắn về vấn đề này từ lâu rồi, có ai còn trẻ con nữa đâu, vậy mà thật tiếc vì chẳng ai nói. Có lẽ hai người vẫn chưa đủ gần gũi để có thể phá bỏ cái ranh giới của sự ngại ngùng để thật thoải mái nói những lời yêu đương, thể hiện những hành động thân mật trước mặt nhau. Để đến khi cả hai có cái dũng khí phá bỏ khoảng cách ấy rồi, thì cũng là lúc sợi dây tình cảm của họ không thể nối lại được nữa.
Lúc chiều đi mua hoa đào mà không được nên trên đường về Hiền bảo Thắng dừng lại cho cô mua một chục hoa cúc. Bác bán hoa có họ hàng với nhà Hiền, nhầm cô là chị gái lớn đã lập gia đình nên hỏi là năm nay ăn Tết nhà ngoại à. Hiền mới bảo cô là út, chưa lấy chồng. Lúc đó, Thắng nói với bác ấy là cậu cũng là con của mẹ Hiền. Một câu nói thôi nhưng cô vui lắm, vì biết là Thắng đang thật sự nghiêm túc nghĩ về tương lai của hai người. Mua xong Thắng còn trêu Hiền rằng check-in bó hoa đầu tiên được người yêu mua tặng. Nghĩ lại đúng là cậu chưa tặng Hiền bông hoa nào.
Về đến nhà Hiền, Thắng đỗ xe ngay giữa cổng, sao không phải là trước hoặc sau một đoạn chứ. Mới có 9h, ngoài sân vẫn sáng đèn, chị gái Hiền chắc chắn vẫn đang dọn dẹp và sắp xếp mấy cây hoa vừa mua lúc chiều. Sau nụ hôn lên môi tối hôm trước, Hiền muốn chủ động hôn lại Thắng lắm mà chờ mãi chẳng có lúc nào thích hợp cả. Lại đành tiếc nuối chào cậu để đi vào trong nhà, lại chờ đợi lần tới được gặp cậu hy vọng sẽ có cơ hội, để cho cậu thấy được tình cảm của cô.
Gần giao thừa, hai người lại nhắn tin cho nhau đến qua thời khắc năm mới. Hai người chúc nhau nhưng toàn chúc cho bản thân, gia đình mà quên mất không chúc cho tình duyên của hai người. Rồi Thắng đi chơi giao thừa, còn Hiền chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ tươi đẹp về cuộc sống tương lai.
Mùng 1 Tết, đi chơi nhưng lúc nào Hiền cũng cầm điện thoại theo người vì không muốn lỡ tin nhắn của Thắng. Như ngày trước là cô sẽ tắt chuông và để điện thoại ở nhà, vì chẳng có gì quan trọng cả. Đến chiều, Thắng nhắn tin qua Facebook, có hình ảnh để cô có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này. Rồi hai người gọi qua video, nói chuyện, Hiền còn bảo muốn nhận lì xì từ cậu, nhưng cô đã không có cái may mắn ấy rồi.
Tối lại nhắn tin, Thắng bảo mai sẽ đi Hưng Yên và không qua nhà Hiền. Một chút buồn, nhưng cô cũng không giận Thắng, vì Tết mà, tại nhà cô đông người quá chứ bộ. Rồi cô bảo Thắng đi đường cẩn thận, chúc bình an.
Trưa mùng 2, Hiền nhắn hỏi thăm xem Thắng đi lúc nào, khi nào đến nơi nhớ báo cho cô yên tâm. Thắng nhắn lại, còn gửi cả ảnh đang đi phà trên sông nữa. Rồi cô lại không nhắn nữa vì nhà có khách.
Tối, khoảng gần 10h, Thắng gọi, bảo đừng chờ cậu (ý là tối nay sẽ không nhắn tin buôn chuyện nữa). Lúc đó cậu mới từ Thường Tín đi qua sông để vào nhà người anh ở Hưng Yên. Hiền chỉ biết bảo cậu đi đường cẩn thận, giữ sức khoẻ. Trong lòng cô chẳng hiểu sao xuất hiện một sự bất an nhẹ về mối quan hệ của hai người nhưng nhanh chóng tan biến ngay sau đó.
Mùng 3 Tết, Hiền đến nhà chị gái vừa là chơi Tết, vừa là mừng nhà mới của hai anh chị. Trưa, cô nhắn tin cho Thắng hỏi đã về Hà Nội chưa, có mệt không. Cái sự bất an ngày hôm qua chẳng hiểu sao nó lại xuất hiện nên Hiền luôn chủ động nhắn cho Thắng, để chờ cậu trả lời. Phải đến một tiếng sau, Thắng mới nhắn lại, nói cậu đang đi chúc Tết. Vài câu nhớ nhung rồi Hiền lại lo giúp chị chuẩn bị bữa trưa tiếp khách.
Mùng 4 Tết, Hiền nói nhớ Thắng, muốn gặp cậu, ý muốn cậu đến với cô. Nhưng Thắng nói cô nhớ thì phải hành động chứ. Lúc đó, Hiền không hiểu ý cậu muốn cô tự đến nhà Thắng. Hiền cũng muốn đến lắm chứ, giá mà Thắng đã nói thẳng, đã ngỏ ý bảo cô đến nhà ra mắt... bởi dù sao Hiền cũng là con gái mà, cô không muốn đến nhà Thắng với tư cách một người bạn bình thường, mà để đến với tư cách khác kia thì không thể tự mình đến khi người yêu cô ấy còn chưa mở lời, và thật lòng cô cũng mong muốn cái lần ra mắt ấy là được Thắng dẫn cô về chứ không phải tự đến. Nhưng mà suy nghĩ trong lòng ấy, cả hai người đều đã không nói cho nhau, để rồi những hiểu lầm, những sự thất vọng vì mọi việc không được như ý, khiến khoảng cách giữa họ cứ dần dần, dần dần xa nhau. Hiền có chút linh cảm và lờ mờ nhận ra, nhưng cô chỉ lo sợ, và khi lo sợ thì lại càng đâm ra ích kỷ, đòi hỏi hơn, cô không đủ lý trí và sự sáng suốt cần có lúc này để có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, lại đi đẩy nó càng xa hơn. Cái dây kéo căng mãi thì cũng có ngày đứt, cái chân lý đơn giản như thế mà khi ấy Hiền chẳng thể sáng suốt mà nhận ra được.
Tối hôm đó, Hiền nhắn tin cho Thắng từ sớm nhưng mãi đến gần nửa đêm cậu mới nhắn lại, bảo cô đi ngủ đi, sáng mai 2h cậu phải dậy sớm đi chùa với mẹ. Thế là Hiền không làm phiền cậu nữa, để cậu có thời gian nghỉ ngơi hôm sau còn dậy sớm. Nhưng cô chẳng thể ngủ được. Cô chờ đến hơn 2h sáng mới nhắn tin cho Thắng vì cô biết khi đó hai mẹ con cậu đã lên xe rồi, nói cô lo sợ những gì. Khoảng nửa tiếng sau Thắng mới nhắn lại, bảo cô sao vẫn chưa ngủ, không được nghĩ linh tinh, ngủ sớm đi. Vậy là Hiền yên tâm nhưng cũng bắt Thắng phải nói câu yêu cô rồi mới chịu đi ngủ. Nhưng vẫn có một chút gì đó làm cho cô chưa thực sự an lòng.
Ngày mùng 5, ngày nghỉ Tết cuối cùng, tất nhiên Hiền chẳng thể hy vọng gì về một buổi đi chơi của hai người nữa vì đi lễ xa như vậy thì phải chiều hoặc muộn hơn Thắng mới về đến nhà. Cô vẫn hy vọng là nếu không mệt thì tối cậu sẽ ghé qua với cô một chút, chỉ một chút thôi cũng được, nhưng tất cả cũng chỉ là hy vọng thôi.
Hình như hôm đó đi lễ, Thắng có xem gì đó và kết quả không tốt. Nhưng cậu không nói cho Hiền biết, về khi nào cũng không nhắn cho cô. Thế là đêm hôm đó, khi mọi sự chờ đợi và hy vọng mấy ngày trời đều không mang lại kết quả gì, Hiền đã chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình và khóc, khóc rất nhiều. Khi Thắng nhắn tin chúc cô ngày hôm sau khai xuân thuận lợi, cô đã nói cho Thắng biết là cô thấy buồn và cô đơn thế nào vì cả kỳ nghỉ Tết đã không có ngày nào được bên cậu. Thắng an ủi vài câu rồi bảo cô không được nghĩ linh tinh nữa. Thì Hiền cũng không nghĩ gì thêm, nhưng cô hy vọng là ngày hôm sau Thắng có thể đến gặp cô, dù chỉ chốc lát thôi, chỉ để cho cô có thể gạt đi hết cái nỗi cô đơn và sợ hãi ấy thôi, vì cô biết ngày đi làm khai xuân thì chắc chắn Thắng chẳng thể rảnh được. Thế nhưng Thắng không đến, và Hiền cũng chẳng chủ động hẹn gặp cậu, vì cô đang giận. Tại sao cô lại không thể chủ động đến gặp Thắng kia chứ.
Hôm đó, Hiền chỉ đến công ty khai xuân, không làm việc, rồi cùng mọi người đi Phủ Tây Hồ, đó là truyền thống hằng năm của công ty Hiền. Năm nay, lần đầu tiên Hiền đi. Cô biết Phủ Tây Hồ là nơi cầu công danh. Vậy nên cô cầu xin cho mình, cho gia đình, và cho cả Thắng nữa, rất thành tâm.
Chiều 2h đã về đến nhà. Cô lại khóc và suy nghĩ cả buổi chiều, nhưng những suy nghĩ lúc này toàn là trách Thắng vì cô đang quá bị cảm xúc chi phối mà mất đi lý trí, chẳng còn mảy may chút nào suy nghĩ cho cậu, thử suy nghĩ vì sao mà cậu lại như thế, suy nghĩ rằng bản thân đã cư xử tốt với cậu chưa... Không biết từ bao giờ Hiền đã bị tình yêu làm cho mù quáng, trở nên ích kỷ và hẹp hòi như vậy.
Thế là, tối đó, dù Thắng đã mở lời quan tâm trước nhưng Hiền lại nói như dội gáo nước lạnh vào cậu với những lời lẽ khó nghe. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, hai người lời qua tiếng lại, ai cũng cố chấp như nhau và có những quan điểm riêng muốn nói, chẳng ai chịu nhường ai cả.
Thế là sợi dây tình cảm của hai người vốn đã mong manh từ mấy ngày trước đó giờ đã gần như đứt hẳn.
Hôm sau, Hiền nhắn thêm cho Thắng một tin, rất dài, nói cô không cố ý nói như thế, nhưng lúc ấy cô thực sự vẫn chưa thực sự tỉnh táo nên lời nói vẫn còn chút trách cậu.
Mấy ngày sau đó, hai người để cho nhau có thời gian suy nghĩ. Hiền hối hận lắm về những gì đã nói hôm đó, cô biết Thắng là người dứt khoát như thế nào, một khi cậu đã quyết định thì khó mà thay đổi được. Cô lo sợ Thắng sẽ sau tối hôm đó mà rời xa cô, nhưng cô chẳng biết làm gì cả, chỉ biết chờ đợi, hy vọng rằng Thắng sẽ suy nghĩ về những thứ hai người đã từng có và dành cho nhau mà nghĩ lại. Hiền cũng hy vọng rằng Thắng sẽ không đưa ra quyết định trước ngày làm việc tới, để cô có thể chạy đến với Thắng, để làm lành với cậu trước, bằng một cái ôm, bằng một nụ hôn.
Nhưng mọi việc lại một lần nữa không như Hiền mong muốn. Chiều Chủ Nhật, Thắng nhắn tin cho Hiền nói hai người nên dừng lại vì quan điểm quá khác nhau, sẽ không thể có hạnh phúc nếu cứ cố gượng ép đến với nhau. Với tính cách của Thắng, cô cũng đã dự đoán trước được kết quả này, nhưng vẫn buồn.
Hiền chưa vội bỏ cuộc, cô dự định hôm sau sẽ gặp Thắng để nói chuyện trực tiếp, hy vọng có thể làm cậu thay đổi.
Sáng thứ hai, Hiền nhắn tin hẹn gặp Thắng nhưng cậu bận họp chưa trả lời lại. Thế là cô lại nhắn tin hẹn chiều hết giờ làm, 6h30 sẽ gặp cậu ở quán cafe phim. Cô đã lên kế hoạch một buổi tối lãng mạn, chỉ có hai người, một phòng riêng, không bị ai làm phiền cả. Gọi là đi xem phim nhưng cô chọn La La Land - một bộ phim ca nhạc lãng mạn về tình yêu, mục đích chẳng phải để xem, chỉ để làm nền cho buổi tối của họ thôi. Nhưng rốt cuộc cái phim ấy cũng không được bật lên một phút nào.
Lúc đấy, Hiền suy nghĩ thật trẻ con, cô quá mong muốn Thắng quay lại với mình, cố gắng níu kéo trong tuyệt vọng. Cô cũng thừa biết rằng, với cái tính quyết đoán ấy, Thắng đâu có dễ dàng quay về bên cô như thế, nhưng cô cứ tự đưa mình vào viễn cảnh của sự hy vọng, để rồi lại thất vọng thêm một lần nữa.
Chiều, 6h Hiền đã đến chỗ hẹn, để đợi Thắng, với niềm hy vọng rằng cô sẽ may mắn. 6h30, Thắng đến, ngay từ khi cậu bước vào, Hiền đã nhận ra câu trả lời của cậu, nó ngược lại hoàn toàn với mong muốn của cô, một câu trả lời mà bất cứ người bình thường nào đều có thể đoán trước được.
Rồi Thắng nói về quyết định của cậu, Hiền chẳng thể suy nghĩ một cách tỉnh táo để nói chuyện với cậu, lúc này cô hoàn toàn bị cảm xúc lấn át, chỉ biết nói những lời níu kéo trong vô vọng, những lời hoàn toàn vô nghĩa với Thắng khi ấy. Giờ nghĩ lại, đúng là chỉ khi không thể kiểm soát được cảm xúc thì cô mới có thể nói ra những câu như thế, đáng lý ra, một người con gái như cô không bao giờ nên vứt bỏ lòng tự trọng để cầu xin một người con trai, cho dù có phải chịu tổn thương, đau đớn cỡ nào.
Thấy Hiền như vậy, Thắng ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên cô được ngả vào lòng cậu như thế này. Dù Thắng có nói chia tay hay nói rất nhiều những thứ khác đi chăng nữa, cô cũng chẳng thể nghe và chẳng muốn nghe, chỉ muốn mãi mãi không rời xa vòng tay ấy, muốn tựa mãi vào ngực cậu, cảm nhận hơi ấm và cái mùi đàn ông toát ra từ cơ thể cậu, để thổn thức mà chẳng thể khóc nổi.
Trong lúc nói chuyện, Hiền ngồi dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thắng, cái việc mà bao lần cô đã muốn làm mà chưa thể làm được, vì cô biết nếu không phải bây giờ thì có lẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa.
Rồi Thắng lại có điện thoại hẹn ăn tối với bạn và sắp phải đi. Trước lúc đến, cậu cũng không định ngồi lâu và cũng đã nói với Hiền. Cô bảo cậu cứ để mặc cô ở đấy và về trước đi, cô muốn ngồi một mình, nhưng cậu không cho, bắt cô phải về bằng được, lại gieo cho cô một chút hy vọng về một buổi gặp mặt sau một tháng nữa khi cả hai đã có đủ thời gian để suy nghĩ.
Vậy là Hiền đồng ý về, cô muốn Thắng hôn cô một lần, một nụ hôn đúng nghĩa của hai người đang yêu. Và cậu đã cho cái cô muốn, một nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt, cảm giác thật khó tả, thật làm cho người ta hy vọng... để đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ đến lại khiến môi cô run lên.
Lúc lấy xe ra về, Hiền chạy lại ôm Thắng, lần đầu tiên cô ôm cậu từ phía trước. Cảm giác thật nhỏ bé, thật ấm áp, nhưng chẳng được mấy chốc đã phải rời ra ngay rồi.
Những rào cản vô hình trước đây giữa hai người dường như đã được xé bỏ đến lớp cuối cùng. Hai người có thể thoải mái nói những lời yêu, những tâm sự, trực tiếp với nhau, không qua tin nhắn nữa; cả những đụng chạm về cơ thể, không chút ngại ngùng và có khoảng cách gì nữa cả.
Trong thâm tâm Hiền khi ấy, thực sự vẫn nuôi một chút hy vọng là sau buổi tối hôm đó, sau những tình cảm đặt vào cái hôn ấy, sau một thời gian suy nghĩ thì Thắng có thể sẽ thay đổi quyết định, sẽ quay về bên cô. Thế nhưng rốt cuộc chẳng có gì có thể cứu vãn được cuộc tình này.
PHẦN 6: CHỜ ĐỢI, HY VỌNG & TUYỆT VỌNG
Cô ngoan ngoãn nghe lời Thắng về nhà, về đến nơi nhắn tin cho cậu yên tâm, mặc dù cô nói dối về chuyện ăn tối, tâm trạng cô lúc ấy nào có thể nuốt nổi thứ gì.
Tối đó, cô vẫn nhắn tin chúc Thắng ngủ ngon. Cô biết, cho đến khi cậu suy nghĩ lại thì những tin nhắn của cô sẽ chẳng bao giờ có hồi âm đâu. Nhưng nếu cô không nhắn, không làm gì cả, cứ để Thắng không hiểu cô mà cứ thế rời xa cô thì cô sẽ hối tiếc cả đời.
Và Hiền chọn cách viết nhật ký để gửi cho Thắng, để cậu hiểu được rằng cô đã hiểu ra rất nhiều điều và không muốn sống thiếu cậu.
Bảy ngày là 7 trang nhật ký ghi lại cuộc sống thường ngày cùng với những cảm xúc từ tận đáy lòng Hiền. Có những lúc cô tràn đầy hy vọng, nhưng cũng có những lúc cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những điều tồi tệ nhất. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp nhất giữa hai người, lại càng hy vọng hơn.
Ngày thứ 8 cũng là ngày lễ tình nhân 14/2. Hiền đã hy vọng, chỉ một chút thôi, rằng Thắng sẽ chờ cô ở dưới công ty khi hết giờ làm hoặc một cuộc gọi dù là tối muộn, hỏi cô đang ở đâu để chạy đến với cô.
Trưa hôm đó, Hiền đi mua quà Valentine cho Thắng. Cô đã định sẵn sẽ mua sách cho cậu, đi mãi mấy hiệu sách đến tận gần 2 rưỡi mới tìm mua được. Cô vừa vui, vừa lo sợ khi cái thời điểm cuối ngày càng đến gần. Nếu Thắng có thể quay về bên cô thì sẽ là niềm vui không gì hơn, đã bao lần cô tưởng tượng và mơ rằng cậu sẽ nói "tớ quay về rồi, mình đừng xa nhau nữa nhé", chỉ cần như vậy thôi, cô sẽ chạy ngay đến bên cậu mà sà vào lòng cậu để cho thoả những ngày đêm mong nhớ. Nhưng cô cũng sợ lắm, sợ rằng Thắng sẽ không suy nghĩ lại, mà nỗi sợ này cô biết khả năng trở thành hiện thực cao hơn nhiều cái hy vọng mong manh kia.
Càng gần giờ tan làm, cô lại càng hay xem trạng thái trên skype và facebook của Thắng. Những ngày này, ngày nào cô cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nghĩ đến cậu và xem có đang online không. Mỗi sáng cứ khoảng 8 rưỡi là cậu đến văn phòng vì khi đó skype của cậu ở trạng thái online. Còn khi cậu có việc ra khỏi công ty thì trạng thái sẽ là idle, khi ofline nghĩa là buổi sáng cậu chưa đến. Facebook cũng là công cụ thật hữu ích với Hiền khi ấy, nó cho cô biết khi nào cậu online, và online cách đó bao lâu. Chiều hôm ấy, cả skype và facebook của Thắng luôn ở trạng thái online, nghĩa là cậu không hề rời văn phòng.
Hết giờ làm, không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn, cũng không có ai chờ Hiền ở dưới cửa công ty cả. Buồn lắm, Hiền đến rạp xem phim mà cô và Thắng vẫn thường đến. Không ngờ rằng hôm đó rạp đông quá, cô không đặt vé online trước nên đến khi xếp hàng đến lượt thì chỉ còn suất chiếu muộn 9h, vậy là cô không xem nữa.
Lúc đó đã gần 7h, từ chiều Hiền vẫn chưa ăn gì. Cô ghé lại quán mà lần trước Thắng và cô đã từng ăn, mua một cốc chè đậu đen để cho có chút gì vào bụng. Sau đấy, cô đi lang thang khắp mấy tầng của khu trung tâm thương mại, chẳng có mục đích đi đâu, chỉ cứ đi vậy thôi.
Thỉnh thoảng, Hiền lại lấy điện thoại xem Thắng đã rời văn phòng chưa, nhưng vẫn chỉ là cái trạng thái online ấy.
Rồi Hiền bật khóc, cô chẳng quan tâm người khác nghĩ gì nói gì, chỉ là không thể ngăn được dòng cảm xúc lúc này. Rồi cô tìm được một góc ở hành lang, ít người qua lại, có bậc thềm để ngồi thoải mái, cạnh cửa kính rộng nhìn thẳng xuống đường, phải nói là chỗ ngồi và góc view rất đẹp. Cô ngồi đó, khóc cho thoả thích.
Vẫn cầm điện thoại, thấy Thắng rời văn phòng khoảng 7h20, vẫn hy vọng một cuộc gọi hay tin nhắn từ cậu... Cô ngồi đó đến 8h cho ổn định lại cảm xúc, rồi lại đi thêm một vòng cho mắt hết đỏ đến 9h mới dám về nhà. Trên đường về, chắc do gió nên mắt cô lại cay.
Trên đường về, cô vẫn cố gieo vào đầu mình cái hy vọng là Thắng đang chờ cô trước cổng, mặc dù biết chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Về đến nhà, thực sự mệt mỏi, Hiền vẫn cố làm như không có chuyện gì. Rồi cô đi ngủ. Rồi lại không ngủ được, viết mấy dòng nhật ký gửi cho Thắng, lẽ ra hôm đấy cô cũng chẳng định gửi đâu. Rồi lại khóc. Rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Hơn 4h sáng tỉnh giấc, theo thói quen Hiền lại lấy điện thoại xem mấy giờ, thấy tin nhắn của cậu ấy gửi lúc 1h sáng. Hai tin nhắn. Tin đầu tiên rất dài, đọc xong đến cuối mới thấy chữ "nguồn: st". Tin thứ hai ngắn hơn, là lời của Thắng, Hiền chỉ quan tâm đến tin nhắn thứ hai này thôi. Cô lại khóc vì biết mọi chuyện đã kết thúc thật rồi. Chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa, cô nhắn lại cho Thắng rằng sẽ dừng lại, sẽ tự mình vượt qua, sẽ không tiếp tục gửi tâm sự làm phiền cậu nữa.
PHẦN 7: NHỮNG DÒNG NHẬT KÝ CUỐI CÙNG
Từ lúc đó, Hiền thức đến sáng, vẫn khóc, vẫn suy nghĩ, vẫn có chút gì đó không muốn tin, không muốn từ bỏ nhưng mọi chuyện đã không thể nữa rồi.
Hôm đó, Hiền vẫn quyết định sẽ hẹn gặp Thắng, để tặng cậu hai quyển sách đã mua hôm qua, để không còn gì phải lưu luyến nữa, để có thể viết lưu bút lại cho cậu, lần cuối kể lể những suy nghĩ từ tận trái tim cô, cho cậu nghe; còn để được ôm cậu một lần nữa, được khóc vào bờ vai ấy một lần...
Nhưng Thắng bận, ngày hôm sau cũng bận, chắc cậu chưa muốn gặp, nên cô bảo sẽ gửi sách qua bưu điện cho cậu. Nhắn mấy tin qua lại, Hiền lại bảo cậu khi nào tiện có việc thì qua công ty cô lấy sách. Ngày hôm sau, không thấy cậu đến, cũng không nhắn bao giờ sẽ đến, nên Hiền đã ra bưu điện gửi sách về địa chỉ công ty cho cậu, rồi nhắn cậu.
Những ngày sau đó, Hiền vẫn viết nhật ký, vì không biết tâm sự những chuyện này cùng ai, cô không muốn ai khác thấy được con người yếu đuối này của mình để phải lo lắng cho cô. Chẳng hiểu sao, người duy nhất khiến cô có thể tâm sự hết cả mọi thứ chỉ có thể là cậu ấy thôi. Những dòng nhật ký lại đếm từng ngày...
*
15/2/2017 - ngày đầu tiên sau chia tay
6h: Không biết chia sẻ cùng ai nữa nên lại viết, nhưng giờ sẽ chỉ có mình đọc thôi.
Hơn 4h sáng tỉnh giấc thấy điện thoại có tin nhắn từ cậu ấy, vẫn một chút hy vọng. Nhưng thật sự là chẳng còn gì nữa rồi, chẳng thể quay lại. Vẫn biết kết quả là như thế mà vẫn không tự thuyết phục mình được. Nhắn vội mấy dòng chẳng kịp suy nghĩ kỹ nhưng sau cũng thấy đủ rồi.
Rồi lại khóc, khóc vì một sự thật mà bấy lâu vẫn sợ, vẫn cố tình né tránh nhưng bây giờ phải đối mặt, sự thật là không còn có thể quay lại cùng cậu ấy nữa.
Thực ra có phải tại mấy lời đã nói hôm đó hay không, hay còn nhiều lý do mình sẽ chẳng bao giờ biết vì người ta có muốn chia sẻ với mình đâu. Đã vậy sao không quên đi? Tại sao vẫn cứ hy vọng chứ?
Dừng viết để dậy thôi, vẫn còn phải đi làm mà...
Dừng viết để dậy thôi, vẫn còn phải đi làm mà...
14h32: viết tặng sách và lưu bút xong thấy mọi thứ cũng nhẹ nhàng được phần nào, không khó khăn như mình nghĩ, chỉ là mình đã quá nặng lòng và quá để tâm vào nó thôi.
Nhắn tin hẹn gặp mà lại bị từ chối, cũng không thấy buồn lắm. Gửi tặng sách xong lại đòi mua trả lại, kể cũng buồn cười.
16h04: tình cờ đọc trên facebook nội dung giống hệt tin nhắn nguồn "st" vừa nhận được lúc sáng, đến cả lỗi chính tả cũng chưa sửa, người ta chẳng muốn mất thời gian cho mình nữa, tại sao cứ mãi lưu luyến như thế này chứ...
***
16/2/2017 - 1 ngày sau khi từ bỏ
10h30: Ngồi làm việc mà đầu óc cứ ở tận đâu, sáng giờ không được việc gì cả.
Tối hôm qua đi ngủ để điện thoại chế độ máy bay, không còn chờ đợi tin nhắn của cậu ấy nữa vì biết rằng có chờ cũng không được, người ta có còn quan tâm đến mình nữa đâu.
Cả buổi trưa hôm qua ngồi viết tặng sách, tối về mệt quá nên ngủ từ chập tối, mấy hôm nay cũng không ngủ được nhiều. Hơn 3 tháng kể từ ngày quen nhau, đêm đầu tiên mình có giấc ngủ dài như thế, không chờ đợi, không hy vọng, chỉ còn lại đầu óc trống rỗng không muốn nghĩ thêm bất kỳ điều gì khác nữa.
Sáng trước khi đi làm đọc lại một lượt những lời nhắn, lên công ty lại đọc lại, có 1 trang mình đã xé bỏ vì không muốn cậu ấy đọc những dòng ấy.
Vẫn chờ đợi người đó đến lấy sách...
Nói cho cùng, đến giờ cái lý do thực sự phải chia tay mình cũng chẳng biết, chắc chắn chẳng phải chỉ do cuộc nói chuyện hôm ấy, có nhiều khoảng cách giữa 2 đứa mà cũng chẳng biết nói thế nào, cái gọi là khác nhau về quan điểm kia suy cho cùng cũng chỉ là cái lý do để hợp thức hoá cho việc chia tay thôi. Mình biết mình đã không chủ động kéo gần khoảng cách lại, cứ mãi cái kiểu tình yêu trong sáng thì con trai họ nhanh chán cũng phải thôi, cậu ấy nói cũng đâu có sai. Nhưng mà cũng mới có 3 tháng, số lần gặp nhau cũng chưa nhiều, đã nhanh chán như vậy sao? mình thật sự tẻ nhạt đến vậy à? Chỉ chút thời gian cho mình quen với cảm giác gần gũi đã không đủ kiên nhẫn thì sau này sống với nhau cũng khó, có lẽ mình và cậu ấy không hợp nhau thật. Điều quan trọng là cứ phải đến khi cãi nhau thì cậu ấy mới nói cho mình biết cậu ấy muốn gì, nghĩ gì, lúc vui vẻ nói có tốt không...
Ừ thì con trai giờ thực dụng lắm, cứ nghĩ thế mà quên đi, cái thứ gọi là tình yêu kia rốt cục cũng mơ hồ quá, chỉ là từ một phía và do mình tự ảo tưởng ra thôi. Phải mạnh mẽ lên, mình vốn mạnh mẽ mà.
***
17/2/2016 - ngày thứ 3
Chiều hôm qua đi gửi sách vì chưa dám gặp lại, tưởng đã nghĩ thông suốt rồi mà vẫn còn nặng lòng quá.
Thế mà cậu ấy lại nhắn là sẽ đến công ty gặp để xử lý nốt công việc, còn nhắn cái icon mặt cười toe toét như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nghĩ mình cười nổi sao, nhìn cái icon đấy muốn khóc thôi, con trai thật là vô tâm.
Mình bảo không muốn gặp thế là bảo cho em khác sang, cũng không biết có sang nữa không. Chẳng hiểu sao mình vừa sợ phải gặp cậu ấy lại vừa muốn gặp thế này, sợ rằng gặp rồi lại không đủ dũng khí để từ bỏ nữa.
Nhưng cái vụ hoá đơn kia, với tính cách của cậu ấy, mình biết, chắc chắn sẽ vẫn sang gặp mình. Thì cứ kệ đến đâu thì đến vậy.
Chiều sang MobiFone test nghiệm thu KB mới, muốn về sớm vào quán cafe ấy ngồi một mình một lát mà công việc xong muộn quá, có về công ty sớm thì mình cũng chỉ ngồi mà nghĩ ngợi chứ có làm được việc gì đâu.
****
18/2/2017 - ngày thứ 4
Tối qua đi ngủ lại để chế độ máy bay, sáng bật lên thì thấy tin nhắn của người ấy, sau khi nhận được sách. Lại khóc thêm lần nữa.
Chả thể hiểu được vì sao lại nhắn cái tin đấy, không muốn mình quên mà cứ muốn mãi lưu luyến cậu ấy hay sao?
Cậu ấy nói hối hận, mất lý trí, tự trách bản thân vì đã bước vào cuộc đời mình. Cậu ấy có biết rằng nói ra những lời đấy còn làm mình tổn thương và đau đớn hơn cả việc cậu ấy rời xa mình hay sao.
Lại bảo mình vứt bỏ cậu ấy đi, vì cậu ấy tệ bạc, máu lạnh, rồi cậu ấy không thể mang hạnh phúc đến cho mình. Tệ bạc, máu lạnh thì đã không viết cho mình những dòng ấy, cũng chẳng xứng đáng làm bạn của mình. Mình biết cậu ấy cũng là người sống nội tâm và tình cảm mà. Mình viết cho cậu ấy những lời như thế cũng làm cậu ấy phải suy nghĩ rồi. Thì ai bảo cậu ấy bỏ rơi mình. Nhưng mà mình có thừa mạnh mẽ để bắt đầu lại, mình sẽ cho bản thân thêm chỉ vài ngày nữa thôi. Còn hạnh phúc ư, cậu ấy thì biết thế nào là hạnh phúc của mình chứ.
Vẫn còn bảo mình không được khóc, còn bảo không được reply lại. Mình thích thì mình cứ reply đấy, giờ còn là cái gì của mình đâu mà đòi bảo mình phải thế này thế kia nữa.
Mình còn bảo sẽ cho cơ hội quay lại, mà nói đúng ra thì phải là bắt đầu lại, vì mọi thứ kết thúc rồi còn gì đâu mà quay lại. Ừ, bây giờ thì người cho cơ hội là mình chứ không phải cậu ấy nữa, nhưng tại sao mình vẫn cứ hy vọng người đó sẽ nhận lấy cơ hội này quá vậy. Mình vẫn thừa biết rằng với tính cách của cậu ấy, lại thêm cái lý do khó nói mà mình chẳng được biết kia, sẽ chẳng có chuyện 2 đứa có thể bắt đầu lại đâu. May ra vài năm nữa, nếu 2 đứa chưa lập gia đình và có duyên gặp lại nhau thì còn có thể...Mình lại tự cho là mình hiểu cậu ấy rồi, thực chất mình có hiểu chút nào đâu mà cứ đoán cậu ấy sẽ làm gì chứ.
Có lẽ mình nên hẹn hò với một ai đó, liệu anh ấy còn muốn yêu và chờ mình không, và mình nên nói gì với anh ấy về tình trạng của mình lúc này để anh ấy không tự ái vì nghĩ chỉ là người thay thế đây, anh ấy cũng biết chuyện mình có người yêu rồi mà, không giấu được và mình cũng không muốn giấu.
*****
19/2/2017 - ngày thứ 5
Hôm nay nhà có giỗ cụ, lại nhớ hôm giỗ ông lần trước.
Bà lại bảo gọi bạn đến cho vui. Cô cũng hỏi, chị cũng hỏi...
Nhớ cái cử chỉ hôm ấy, kéo đầu mình xuống, sát mặt cậu ấy, để nói chuyện, trước mặt bao nhiêu người.
Thôi không được nghĩ đến cậu ấy nữa.
******
20/2/2017 - ngày thứ 6
Hôm nay thứ 2, lại đi làm, trời ấm nhưng hơi có chút mưa nhỏ. Lại nhớ cái ngày mưa hai đứa cầm ô bước đi cùng nhau. Lúc nào mình cũng thật nhỏ bé so với cậu ấy, thấy thật an toàn và được che chở mỗi khi đi bên cạnh cậu ấy, ngồi sau xe cậu ấy...
Lâu lắm rồi, kể cả khi chưa chia tay, chẳng hiểu sao lúc nào cậu ấy cũng chiếm hết tâm trí mình, sao mình không thể dừng nghĩ về cậu ấy mọi lúc mọi nơi như thế.
Nhiều lúc tự hỏi yêu là gì, có phải là cái cảm giác như này không?
Chắc cũng chẳng có khái niệm thế nào là yêu cả.
Sẽ thử nghĩ sang các chuyện khác, mình cần phải có một mối bận tâm khác...
Chiều lại sang MobiFone test nghiệm thu, về sớm, lại muốn vào quán cafe ấy mà không đủ can đảm.
*******
21/2/2017 - ngày thứ 7
Sáng nay, cậu ấy gọi, bảo đến đưa biên bản điều chỉnh hoá đơn bị lỗi lần trước.
Tim mình lại đập nhanh rồi.
Gặp cậu ấy, trên tầng 7, còn có rất nhiều người xung quanh, mình không nhìn thẳng vào cậu ấy, tránh ánh mắt của cậu ấy, chỉ nói chuyện công việc bình thường.
Khi cậu ấy về rồi, mình không khóc, mình nghĩ xong mấy hôm nay rồi nên tâm trạng đã thoải mái hơn. Nhưng vẫn phải vào WC mất 10' để tim không còn đập nhanh nữa, để không ai nhận ra cảm xúc của mình.
Giải quyết xong việc này, 2 đứa sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa rồi...
Tại sao cứ khi mình không muốn nhớ, không muốn nghĩ đến nữa thì cậu ấy lại xuất hiện.
Vừa mới hôm nào còn yêu nhau mà giờ gặp lại đã như người dưng, nghĩ mà buồn, mà thôi chẳng cần nghĩ làm gì.
Mấy lần đã định xoá hết các tin nhắn trên điện thoại mà cứ đến lúc sắp chạm vào chữ xoá thì lại ngập ngừng...
********
22/2/2017 - ngày thứ 8
Sáng đến công ty, gần 9h kém 15 mới thấy cậu ấy online, hôm nay đi làm muộn hơn mọi ngày.
Thỉnh thoảng lại xem cậu ấy có online không hay lại đi gặp khách hàng rồi.
Hôm nay Viettjet có khuyến mại, lại nhớ lần định đặt vé đi Đà Nẵng để tạo bất ngờ cho cậu ấy. Mình lại muốn đi chơi quá, đi thật xa để quên hết mọi chuyện. Dự định đi Lăng Cô.
Lướt facebook tình cờ thấy một anh chia sẻ clip của Thuỳ Chi hát bài "Hẹn một mai". Sao cứ tình cờ thấy những thứ liên quan đến cậu ấy vậy. Thế là lại cắm tai nghe, vừa nằm nghỉ vừa nghe đi nghe lại bài này.
Chắc mình cũng chẳng thể quên được, mà cũng không cần quên cậu ấy làm gì, càng cố quên càng nhớ nhiều hơn thôi.
Mình sẽ sớm tìm được thứ để cho mình tập trung hơn, sẽ không quên, nhưng cũng không nhớ và nghĩ về cậu ấy mỗi ngày nữa.
Tối lang thang trên mạng, đọc được bài bài viết trên kenh14, tiêu đề là "Nếu làm được 5 điều này, nỗi đau thất tình cũng chỉ nhẹ như muỗi cắn". Thấy mình làm được cũng kha khá rồi. Có lẽ mình cũng nên nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ này, hay viết lại nhỉ? Tin nhắn cũng đã xoá để không còn vấn vương nữa, thử viết xem mình nhớ về cuộc tình này được những gì... Khi nào sẵn sàng mình sẽ viết.
Dạo này trên mạng đang ầm ĩ vụ chia tay của Lâm Vinh Hải gì đó nên báo lắm bài viết về chia tay rồi người yêu cũ thế không biết, sao lại đúng lúc này chứ...
*********
23/2/2017 - ngày thứ 9
Từ sau Tết đến giờ, chưa có hôm nào mình làm việc cho ra hồn, giờ check lại list công việc cần làm nhiều quá, thấy có lỗi với các sếp vì đã tin tưởng và ưu ái mình nhiều thứ. Từ hôm nay sẽ tập trung thời gian cho công việc, càng tốt, sẽ không có lúc nào mà nghĩ đến cậu ấy nữa.
Hôm nay chat với chị trưởng phòng ngày xưa của mình, giờ chị ý vừa làm VAS, vừa mở một Spa nho nhỏ + bán túi ví nữa. Càng ngày càng khâm phục chị ấy, hơn mình có một tuổi mà giỏi giang quá. Chị ấy lại hỏi về cái kế hoạch shop thời trang của mình. Dạo này chẳng có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện đó, đến lúc khởi động lại rồi chăng? Có khi lại một công đôi việc.
Sau khi đi đâu đó thật xa, để thật sự sáng suốt trở lại, mình sẽ bắt tay vào làm, lần này làm thật nhé, đừng có dừng ở suy nghĩ nữa...
Hôm nay lại có gió mùa về, giữa trưa, trong lòng lại nhớ đến cậu ấy, hay phải đi ngoài đường, sáng có biết mà mang áo ấm đi không... Mà thôi, sẽ có người khác quan tâm và lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy lúc nào cũng có sẵn áo khoác trong cốp xe mà, mình đừng có nghĩ nữa.
Thắng à, tớ sắp có thể dừng nhớ đến cậu mỗi ngày rồi...
Mới hơn 3h chiều mà đã thấy skype cậu ấy off rồi, bao giờ mới bỏ được cái thói quen này đây, thật lòng không muốn bỏ cậu ấy ra khỏi danh sách liên lạc chút nào.
**********
24/2/2017 - ngày thứ 10
Hôm nay trời lại lạnh. Chưa đến 8 rưỡi đã thấy cậu ấy đến công ty rồi.
Chiều hôm qua trước lúc về share một bài viết lên facebook, bình thường mình chỉ đọc thôi, cũng ít share nhưng dạo này tâm trạng hơi có vấn đề, thấy nhiều cái cũng có ích với nhiều người nên share, với cả để mình còn có thể đọc lại, cũng muốn cho cậu ấy thấy là mình cũng sắp ổn rồi.
Có nhiều câu về hoàn cảnh cậu ấy và mình lúc này, một câu là "thế giới mà bạn không thể bước vào, cũng nên từ bỏ". Ừ thì cậu ấy không muốn mình bước vào thế giới của cậu ấy mà.
Cậu ấy để lại một trái tim, là người đầu tiên tương tác với cái post đấy, mình nên nghĩ thế nào về trái tim ấy đây...
Trưa nay thấy sự kiện Lễ hội hoa hồng xuất hiện trên New Feeds, thế là bấm Going. Mình cũng định sẽ đi từ đợt nghe thông tin lâu rồi, giờ mới tìm hiểu thì ra là phải mua vé, không biết nên đi ngày nào đây.
Lát sau thấy Huy comment vào trạng thái đó. Không biết Thắng có thấy không, cậu ấy có muốn đi cùng mình không... Hình như Huy có tình cảm với mình thật, hôm 13/2 cậu ấy cũng rủ đi chơi nhưng mình từ chối. Liệu Thắng nghĩ thế nào về chuyện Huy thích mình nhỉ, lần trước mình nhớ cậu ấy bảo mình cứ thử đi, nhưng đó là lúc mới quen. Mình đang hy vọng cậu ấy ghen à? Sao vẫn chưa thể bỏ được cái ý nghĩ cậu ấy vẫn là của mình chứ, thế này bao giờ mới thật sự từ bỏ được. Cậu ấy giờ chỉ coi mày là bạn, là bạn thôi. Nhưng mà nếu cậu ấy nghĩ mình nên đi với Huy thì mình còn buồn hơn cả việc cậu ấy chia tay mình mất.
Mà hôm đó mình đi với chị rồi.
Đợt này lại đâm ra hay nghe Lạc trôi với Nơi này có anh, khéo sắp thành Sky mất rồi :))
Chiều đã đặt mua 2 quyển sách trên Tiki, giờ chẳng muốn ra hiệu sách mua nữa.
***********
25/2/2017 - ngày thứ 11
Hôm nay thứ 7, được nghỉ, mình bắt đầu nhớ lại để viết câu chuyện của mình. Viết xong biết đâu mình sẽ nhẹ lòng hơn. Viết xong, có lẽ mình cũng không cần viết nhật ký nữa.
Mai làm giỗ ông ngoại mặc dù mấy ngày nữa mới đến nhưng Chủ Nhật nên làm trước, mẹ lại nói bảo cậu ấy đến. Mình chỉ dám nói chưa biết có đi đến đâu không nên không muốn bảo đến những dịp đông người nữa, có cả bố ngồi đó, cũng không ai hỏi thêm gì. Cứ chuẩn bị tâm lý đã, chứ giờ nói chia tay bố mẹ lại không vui, đã đưa về như kiểu ra mắt rồi cơ mà. Nghĩ cũng thương bố mẹ nhiều tuổi, muốn con gái sớm lấy chồng, nhưng bố mẹ cũng thừa hiểu là lấy đại một người sẽ dễ khổ lắm, nhìn thấy nhiều hoàn cảnh rồi, nên chưa bao giờ giục quá. Cứ coi như đang có người yêu cho bố mẹ khỏi sốt ruột, rồi mình cũng sẽ đưa người khác về, hy vọng là không quá lâu.
Mình không hề hối hận về việc bảo cậu ấy về nhà hôm đó, chỉ mong sau này người nhà sẽ không vô tình mà nhắc đến cậu ấy trước mặt chồng mình thôi.
************
26/2/2017 - ngày thứ 12
Hôm nay tình cờ đọc được một định nghĩa về "thích" và "yêu". Họ lấy một câu chuyện ra làm minh hoạ. Một cậu bé bước vào một vườn hoa, cậu thấy một bông hoa rất đẹp và tiến đến hái nó; đó gọi là "thích". Một cậu bé khác cũng vào vườn hoa ấy, nhưng cậu không hái bông hoa nào cả mà chọn cách chăm sóc, bảo vệ cây hoa. Cậu đi tưới nước, che cho hoa những lúc trời nắng gắt mặc cho cậu bị đổ mồ hôi, vạch lá bắt sâu cho cây mặc cho có thể bị gai đâm đến chảy máu. Cậu làm việc đó với tất cả sự tận tâm của mình. Như thế gọi là "yêu".
Thì ra cho đến trước khi chia tay thì chỉ có cậu ấy yêu mình, còn mình chỉ thích cậu ấy thôi. Đến cái khi mình muốn yêu thì lại chỉ có thể đứng từ xa mà dõi theo cậu ấy. Cái thế giới của cậu ấy, giờ mình chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn, vì cánh cửa để bước vào đó đã đóng lại với mình rồi, cậu ấy đã không muốn mở nó ra thì mình không thể bước vào được nữa.
Lại đọc một bài về những sự khác biệt giữa một cô nàng thông minh và một cô nàng ngu ngốc khi yêu. Cũng chỉ đọc cho vui thôi nhưng họ nói cũng không sai, tớ đã quá ngốc nghếch khi yêu cậu rồi Thắng à nên chẳng thể giữ được trái tim cậu. Cũng may là tớ đã nhận ra cái sự ngốc nghếch của tớ rồi, dù nó quá muộn để cứu vãn cuộc tình này, nhưng muộn còn hơn không.
Trước đây mình nhớ cũng từng đọc những cái tương tự rồi, tưởng đã hiểu, nhưng đúng là phải thực sự trải qua mới biết là trước đó mình chưa từng hiểu...
*************
27/2/2017 - ngày thứ 13
Thứ 2, lại bắt đầu một tuần mới, còn nhiều việc phải xử lý quá mà sao vẫn cứ tập trung được một lúc là lại bị sao nhãng. Làm sao bây giờ được đây???
Hai ngày nghỉ, viết cũng đến hơn một nửa thời gian quen nhau rồi, thì ra cũng chẳng có gì nhiều. Sống lại với những kỷ niệm cũ làm mình nhớ đến cậu ấy nhiều hơn, nhưng nỗi nhớ này không khiến mình muốn khóc như trước nữa, mà lạ là nó làm cho mình dễ chịu, thoải mái. Có lẽ mình sắp buông bỏ được rồi.
Đặt sách ở Tiki từ tuần trước, hôm nay họ giao, cũng chưa giở ra đọc.
Thấy cậu ấy invite mình like page về sức khoẻ, chắc cậu ấy lại có dự án gì mới, cũng không hỏi...
Lại đọc thấy một bài viết nói là người cũ chỉ để nhớ chứ không để yêu. Mình cứ yêu một chút chắc cũng chẳng sao. Nhiều lúc chỉ muốn nhắn một tin hỏi đã về nhà chưa, đang làm gì, chẳng phải để nhận được câu trả lời, nhưng chưa bao giờ đủ dũng cảm để nhắn. Cái tính nhút nhát của mình khi nào mới sửa được.
Vẫn cái cảm giác nhớ, cảm giác yêu nhưng cái mong muốn được ở bên cạnh càng ngày càng biến mất dần đi rồi, vì đâu thể tự làm khó mình bằng những điều không xảy ra được.
Có ai đó để nhớ cũng là một thú vui mà, chỉ đơn giản là thích thì nhớ thôi, chẳng cần gì khác cả...
Chiều nay có quyết định lên làm trưởng phòng. Cũng chỉ là cái chức danh thôi, chứ công việc có gì khác trước đâu, phòng cũng chẳng có mấy người. Không thấy vui lắm, cũng không muốn chia sẻ cùng ai.
**************
28/2/2017 - ngày thứ 14
Một tháng trước là mùng 1 Tết. Thời gian trôi nhanh thật, hay tại mình đã bỏ lỡ quá nhiều...
Cứ thỉnh thoảng vẫn vào facebook, search tên trên skype xem trạng thái của cậu ấy. Chẳng biết người ta có nhớ mình chút nào không, mà nhớ cũng để làm gì nữa đâu...
Sáng thấy cậu ấy comment sẽ đi lễ hội hoa hồng cùng với bạn, mình đoán là cô bạn thân từ nhỏ mà cậu ấy từng kể. Liệu có tình cờ gặp nhau ở đó. Mà gặp rồi thì không biết làm thế nào, cứ lướt qua như không quen biết hay chào hỏi xã giao vài câu như những người bạn lâu ngày mới gặp đây. Vẫn cái cảm giác vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp cậu ấy. Sao tim mình vẫn đập nhanh quá vậy...
Vé đã mua rồi, thì cứ đi thôi, quan tâm ngày mai ra sao làm gì. Đọc thêm thông tin về sự kiện, thấy có buổi giới thiệu sách của tác giả Gào. Dạo này thấy khá nổi, quyển mới thấy giới thiệu tên là "Ai đó đã khóc ngày hôm qua", có đoạn trích dẫn: "Chúng ta yêu một người không phải vì người ấy đặc biệt. Chúng ta yêu họ bởi vì họ đem lại cảm giác khác biệt trong trái tim mình". Sao trùng hợp thế...
Hôm nay mới nhận được biên bản điều chỉnh hoá đơn cậu ấy gửi, vậy là chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa. Nét chữ trên bì thư chắc là của cậu ấy rồi...
Lang thang facebook, câu này lại đập vào mắt mình: Nếu hai người yêu nhau thật lòng, thì sau khi đi mãi, dù là một vòng trái đất, họ vẫn trở về lại với nhau. Nhưng rốt cuộc thì "yêu thật lòng" là cái gì cũng không ai biết được, nên cổ tích thì cũng mãi là cổ tích thôi.
Tất cả những kỷ niệm nhớ lại hết rồi, cũng viết xong hết rồi. Từ ngày mai quyết định sẽ không viết nhật ký nữa, mọi thứ sẽ thật sự sẽ kết thúc ở đây thôi. Đừng để tim mình phải loạn nhịp thêm nữa. Thì cứ cho là mất cậu ấy một lần rồi sẽ không còn phải sợ mất cậu ấy thêm lần nào nữa, vậy cũng được.
Lại đọc được bài share trên facebook về một câu chuyện buồn khi tình yêu bị chia cắt bởi tai nạn bất ngờ. Thì cuộc đời nhiều bất trắc lắm, mấy câu kiểu như hãy thương nhau khi còn có thể, hãy chăm sóc nhau khi bàn tay còn nắm... cũng chẳng phải quá ngôn tình. Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp, nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già...
Ừ thì chẳng ai biết ngày mai sẽ như thế nào, thời gian cứ lặng lẽ trôi mà có biết chờ đợi ai đâu, thế nên mình cũng chẳng thể cứ mãi chờ đợi một người mà đã biết trước là không dành cho mình...
PHẦN 8: TƯƠNG LAI
Hai năm sau, khi cả hai đều đã bước sang ngưỡng cửa của tuổi 30...
Lại thấy có hai người ngồi với nhau, không biết có phải họ không, tại một quán cafe trên đường Tô Hiệu, ngày 11/11...
Hy vọng là hai năm nữa, câu chuyện này có thể viết tiếp, và sẽ có một cái kết viên mãn cho cả hai người, dù họ đã có gia đình riêng hay chưa.
PHẦN 9: LỜI KẾT
Đúng là khi viết xong tớ thấy nhẹ lòng thật, tớ cũng không nghĩ là viết xong nhanh thế. Thì chuyện tình của hai đứa mình cũng chỉ có thế thôi, cũng chỉ đọc không đến một tiếng là hết...
Đọc lại mấy lần, tớ đã nhận ra nhiều điều. Có quá nhiều thứ tớ đã bỏ lỡ, những thứ mà khi yêu con người ta mờ mắt chẳng thể tinh ý mà nhận ra được. Nếu cứ là cậu và tớ của hồi đó thì có đến với nhau cũng chưa chắc đã là tốt. Vẫn biết cuộc sống hôn nhân thì chuyện cãi nhau là khó tránh, nhưng khi mới yêu mà đã một tháng một lần như hai đứa mình thì cũng đáng lo ngại thật :))
Vẫn biết cậu có điều không muốn nói và nỗi khổ tâm riêng nhưng nếu cậu không sẵn sàng chia sẻ và để tớ bước vào thế giới của cậu thì tớ cũng mãi chỉ là người ngoài mà thôi, dù tớ có cố gắng đến mấy cũng sẽ không có kết quả gì, sẽ chỉ mang lại khó xử cho cả hai, vậy nên tớ lựa chọn không cố gắng nữa.
Tớ đã không phải là người may mắn với chỉ một cuộc tình mà có thể tìm được điểm dừng chân trong đời. Nhưng chẳng sao cả, may mắn khác sẽ lại đến với tớ thôi.
Dù vẫn còn yêu, vẫn còn nhớ, nhưng cái mong muốn được có cậu bên cạnh đã là quá khứ rồi. Thực sự tớ không có gì hối hận về chuyện tình cảm với cậu, chỉ một chút tiếc nuối thôi. Cái gì qua rồi thì cho qua đi, thời gian chẳng thể lấy lại được, cũng đừng mất thời gian để hối hận về những thứ chẳng thể quay lại. Từng giây từng phút của hiện tại đều rất đáng quý. Con người ta không thể cứ mãi bám vào quá khứ để sống, quá khứ chỉ nên là chút kỷ niệm đẹp để thi thoảng nhớ về thôi, và vì có nó mà hôm nay có thể sống tốt hơn. Tớ cũng chẳng nghĩ quá nhiều đến tương lai nữa, vì nó cũng xa vời và vô định lắm, nghĩ nhiều quá chắc gì đã làm được. Ngày hôm nay mình cứ sống thật tốt, thật vui vẻ, làm hết những thứ muốn làm, làm theo con tim và ước mơ của mình thôi. Ngày hôm nay có tốt thì ngày mai mới có thể tốt được.
Chẳng biết sau khi chia tay rồi có mấy ai có thể làm bạn được của nhau không. Tại sao tớ vẫn cứ muốn được tâm sự với cậu, thật là lạ, đến tớ cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Sau này khi có gia đình riêng và đọc lại những gì đã viết hôm nay thì liệu sẽ thấy thế nào nhỉ? Lại lo xa thừa rồi, tương lai như nào thì kệ nó đi, mình đâu có kiểm soát được...
Hà Nội, ngày 28 tháng 02 năm 2017
No comments:
Post a Comment