Thursday, January 10, 2019

Song sinh thất lạc



Mùa thu đến rồi! Đám lá cây rơi nhiều quá, kín cả một vùng sân trước nhà. Nhà nó ở một góc nhỏ của làng quê yên tĩnh. Không náo nhiệt, không ồn ã - Nơi nó thấy thực sự yên bình. Chẳng trách ba nó cứ khăng khăng ở đây. Nó lớn lên ở đây, tất nhiên yêu cái xứ này da diết. Mùa lá rụng là mùa thu vẫn đẹp, vẫn thanh bình đến lạ.

Bước chân nó xào xạc trên lá khô làm nó nhớ bài học về rừng cây lá đỏ… Thơ mộng đến nỗi, nó quên khuấy việc đi lấy củi về chất bếp. Có một rừng cây cao su ngay cạnh nhà. Bao nhiêu năm rồi nhưng thỉnh thoảng nó vẫn ra rừng cao su này, vẫn yêu thích đến mê mẩn ở đó... Có lần, nó còn ngủ quên ở đây, ba nó phải ra bế nó vào. Rồi lần khác, cũng trong rừng cây này, ba dắt tay nó, kể cho nó nghe chuyện về mẹ... Đó là lần đầu nó nghe chuyện của ba mẹ. Một tình yêu đẹp mà chính nó cũng mơ ước.

Quay trở lại hơn ba mươi năm về trước, khi ba mẹ còn là những cô bé cậu bé tuổi 15, 16. Mẹ là cô gái đến từ vùng biển và rất tự hào về điều ấy. Giáo viên cũng quý mẹ lắm bởi mẹ học thực sự rất giỏi. Ba của năm đó cũng là chàng trai rất được ngưỡng mộ. Song, từ khi mẹ về, đoạt mất ngôi vị giỏi nhất trường và đưa ba về á quân. Ba mới để mắt và tới làm quen. Da mẹ rám và đôi mắt trong đã gợi lên trong ba niềm thương mến đầu đời. Điều đó làm không ít cô gái khác ganh tị. Trong đó có Phượng. Cô gái không ít lần chia cắt trắng trợn. Không hiểu lí do gì lên đại học, cô ấy trao ba vật kỉ niệm rồi ra nước ngoài. Từ đó ba không còn nghe tin gì về Phượng nữa… Về phần mẹ con…

Mẹ con là người mạnh mẽ, không xinh đẹp hay giàu có. Bàn tay mẹ chai theo những lần kéo lưới cá trên biển, từng hơi thở, làn da và tất cả con người của mẹ cũng đượm nồng nàn vị của biển, không lẫn đi đâu được. Mẹ đẹp nhất đôi mắt biết cười luôn long lanh lắm. Mẹ giàu lòng vị tha và đức hi sinh cả cho muôn loài, muôn vật. Có lẽ bởi lòng nhân ái đến vậy nên gần như bài văn nào mẹ cũng làm cả lớp khóc. Gặp con chó con bị bỏ rơi, mẹ cũng tha về thuyết phục ba bằng được cho nuôi. Mẹ con tinh ý đến mức cái mầm cây hoa đá con con mới mọc ngoài vườn, mẹ đã biết và chuyển vào chậu chăm sóc rất kĩ. Mẹ còn có thói quen đọc sách. Thói quen mà mẹ không bao giờ bỏ kể cả khi không khỏe.

Có đợt mẹ ốm nặng mà vẫn gượng dậy chỉ để nói: “Anh à, em không sao đâu! Anh đừng lo”. Trong khi trán nóng hầm hập, mẹ như kiệt sức thì vấn sợ người khác lo cho mình. Mẹ nó là thế đấy! Mẹ còn sửa xích xe cho tụi trẻ con không quen biết bị hư xe gần nhà. Mẹ làm mọi việc lớn nhỏ chẳng hề than. Trong đời mẹ cũng chưa từng giữ hận thù ai, dù có những người đi qua đã giày xéo cuộc đời mẹ, mẹ đều độ lượng bỏ qua hết: Khi mẹ vất vả kiếm từng đồng, mụ chủ hàng bánh mì quỵt trắng của mẹ 2 sọt bánh, rồi khi ba yêu mẹ, Phượng xen vào những trái ngang. Rồi cả lần mẹ bị ép gả cho tên giàu có nữa…

Ba mẹ cưới nhau được gần tròn 3 năm thì có các con. Ba mẹ đã hạnh phúc biết bao. Nhưng hạnh phúc chưa tròn thì mẹ con ra đi vì hậu sản. Dưới sự giằng co với thần chết, mẹ con đã ôm hôn và cho các con bú trong nước mắt, mặt tái đi mà vẫn bình thản nói với ba:

- Em không sao, anh đừng lo. Con mình phải thật tốt. chúng sẽ khôn lớn khỏe mạnh. Hứa với em! Bây giờ em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Anh bế con ra đi!

Ba bế các con ra, mẹ nhìn ba mỉm cười. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mẹ. Mẹ con ngủ nhẹ nhàng và mãi mãi…

- Các con ư? - Tôi tròn xoe mắt

- Đúng, các con! Thực ra ba vẫn giấu con một chuyện. Con có một người anh trai song sinh nữa…

- Vậy anh con đâu? Sao ba lại giấu con?

Tôi không hề biết mình có anh song sinh. Và lại thời gian qua, tôi vẫn sống, lớn lên như một cá thể độc lập…

- Ba cũng không biết anh con ở đâu. Đã lâu lắm rồi. Khi đó ba không đủ điều kiện trang trải cho cả hai đứa. Ba đã gửi nó đến nhà một người bạn. Nhưng sau này, người bạn nói với ba đã lạc mất đứa nhỏ… Ba chết sững, đi tìm rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không thấy… Thế rồi ba nghĩ chắc mẹ muốn giữ anh con…

Thấy mắt ba rớm lệ, nó không dám hỏi gì thêm nữa. Dưới rừng cây cao su, nó dựa đầu vào ba mà ngủ. Cơn gió mát lành mơn man, du dương trên những tán lá cây…

Thời gian rồi, thi xong. Nó hồi hộp chờ kết quả và mừng ứa nước mắt là nó thi đạt với số điểm cực cao. Nó trở thành một cô cảnh sát giỏi. Sau này đã phá được nhiều vụ án lớn. Trong đó có một vụ mà khiến nó bàng hoàng.

Ở phía đông thành phố dạo ấy rộ lên một băng nhóm không gây sự đánh nhau gì nhưng dính líu vào vụ giết người. Nó nghĩ cũng là ngoài ý muốn thôi. Vì theo báo cáo sơ bộ, người bị giết cũng là một tên trộm chó. Nhưng dù sao theo lệnh và pháp luật vẫn phải bắt thẩm tra.

Không mất quá nhiều công sức, đội cảnh sát tóm gọn băng đảng gồm… 5 tên đang hoạt động. Lúc đầu tưởng nhiều lắm nhưng ra là kẻ vào được một thời gian lại đi. Cứ vậy nên giờ chỉ còn có 5. Đứng đầu là một tên khá đẹp trai. Nó dẫn nhóm người về sở cảnh sát mà có gì đó trong lòng cứ bồn chồn không yên. Đồng đội đi cùng nói nhỏ: “Tên trưởng nhóm này có nét rất giống mày đó!”. Là một cảnh sát giỏi, nó tự ái và gắt: “Bộ muốn tóm tôi làm thủ phạm luôn phỏng?”

Nó được giao thẩm vấn tên đầu xỏ đến khi sáng tỏ sự việc.

- Anh tên gì?

- Phan Kiệt Luân.

- Anh bao nhiêu tuổi?

- 26.

Trùng hợp thật, mình cũng 26. Tôi nghĩ…

- Hoàn cảnh gia đình anh thế nào? Ba mẹ làm gì? Ở đâu?...

- Mẹ tôi là giáo viên. Ba là kĩ sư công trường nhưng tôi thất lạc gia đình lâu rồi. Mà cán bộ hỏi gia đình nào? Tôi có hai gia đình!

- Tôi hỏi gia đình mà ba mẹ anh ấy, không phải anh và vợ anh…

- Tôi chưa lập gia đình thưa cán bộ. Ý là, gia đình kia là ba mẹ nuôi. Gia đình gốc của tôi là khác. Gia đình… mẹ tôi mất rồi. Ba tôi không làm gì cả. Tôi cũng có một đứa em gái song sinh. Nhưng sau…

Nghe đến đó, như có một dòng điện chạy dọc xương sống lưng, giật mạnh vào óc. Chân tay run lên... Sao lại … Sao lại trùng hợp đến thế được nhỉ?! Nó gần như giật thót tim. Vừa mừng vừa lo. Một cảm giác lạ xâm chiếm… Nhưng nó giữ bình tĩnh vì biết đâu chỉ là trùng hợp. Sự thông minh nhanh nhạy của mẹ nó như truyền đến nó. Nó nói:

- Chúng tôi cần lấy máu của anh xét nghiệm để đảm bảo anh không sử dụng chất kích thích trong quá trình gây án…

- Nhưng... cán bộ, tôi không phải người đã ra tay…

- Tôi cần kiểm tra tất cả! - Nó nói đanh thép.

Chàng trai trẻ không nói gì. Nó gọi bác sĩ quân y vào lấy máu. Sau đó cho tạm giam chàng trai trẻ. Kết quả xét nghiệm ADN không ngoài sự chuẩn bị của nó. Nó đứng sững với tờ giấy kết luận anh em ruột!...

Nó sắp xếp buổi thẩm vấn tiếp theo. Điềm nhiên như chưa có gì. Nó rất giống mẹ.

- Tại sao anh lập băng đảng này?

- Tôi bị lạc ba mẹ nuôi. Sau đó được người ta dẫn vào cô nhi viện. Năm 18 tuổi tôi mới xin phép ra ngoài. Cán bộ không nên gọi nó là băng đảng vì mục đích đầu tiên và đến giờ của tôi vẫn là lương thiện, giúp đỡ mọi người và đặc biệt những đứa trẻ như trong cô viện…

- Thế còn vụ giết người? - Tôi lạnh lùng.

- Tôi đã bảo cán bộ, tôi không ra tay mà. Với cả chẳng phải dân cũng ủng hộ sao vì bao nhiêu nhà bị mất trộm con vật như bạn thân ấy rồi? Đó cũng là điều tốt mà. Chúng tôi cũng có công bắt hắn. Nhưng chẳng may lúc đánh, hắn giơ đầu ra đỡ nên mới vậy…

Nó mỉm cười trước vẻ bực dọc phân minh của anh. Vì… :

- Em thả anh ra được rồi, Cao Cường ạ!

Anh chuyển từ giận dữ sang kinh ngạc nhìn nó, không thốt lên lời. Nó biết không phải vì cái tin anh được thả mà vì cái tên nó vừa đọc…

- Em? Cao Quỳnh?... - Anh nheo mắt lại - Em là Cao Quỳnh thật ư? - Anh bàng hoàng…

Lúc này nó mới thả cho cảm xúc vỡ òa, nhảy ra khỏi bàn thẩm vấn ôm lấy anh, bật cả cái mũ cảnh sát mà nó yêu nhất. Nó nghẹn ngào trong nước mắt như tất cả yêu thương dồn nén bấy lâu nay: “Đúng… đúng rồi”. Nó gật đầu trên vai anh nói trong tiếng nấc: “… Em… Quỳnh, em là Quỳnh đây… Anh vẫn còn nhớ em sao?”

Anh khóc! Hai bàn tay ôm lên vai em đang run lên theo tiếng nức nở…

- Ba kể em nghe nhiều chuyện hồi bé rồi… Em tìm anh mãi…

Cảm xúc cứ trôi trong không gian như ngưng lại. Anh vẫn không thốt lên lời… Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống… Đợi cho bình tĩnh lại, anh mới hỏi:

- Em và ba sống ra sao? Ba có khỏe không?...

- Anh em mình về thăm ba thôi. Đợi em chút, em đi xin phép!

Nó trình bày sự việc với chỉ huy xong, xin phép về. Chỉ huy duyệt ngay vì anh bảo là chuyện đáng mừng quá. Em cứ về nghỉ! Nó dẫn anh về ngôi nhà quen. Ba chết chân nhìn hai anh em. Rồi anh nó chạy đến mà ôm ba… anh lại khóc. Nó nhìn, mỉm cười… Tính anh giống ba, còn nó giống mẹ. Ba nó đưa tay sờ nắn mặt anh thật kĩ, ngắm anh thật lâu, rồi ba ôm lấy cả hai đứa đầy xúc động: “Con đã về thật rồi!”

Hôm đó, ba thắp hương lên cho mẹ mà tâm sự mãi không nguôi….

15/3/2012

No comments:

Post a Comment