Hãy Biến Thanh Xuân Thành Cơn Lốc!
Thanh xuân của mình không mộng mơ hay đẹp đẽ. Đối với mình đây là một quãng thời gian đầy nhiệt huyết với vô vàn những khó khăn, thử thách và đôi lúc là bất hạnh. Nhưng không phải vì thế mà cuộc sống của mình thiếu đi niềm vui. Niềm vui đó đến từ bản thân, từ gia đình, từ bạn bè và từ tất cả những người xung quanh, những người trong tầm ảnh hưởng của mình. Và đây cũng là điều làm mình thấy tự hào nhất ở bản thân. Nhưng suy cho cùng, niềm vui đó chỉ được chọn vẹn khi mình đạt được những thành tựu nhất định. Trước đi điều đó xảy ra, mình đã bị những lời phải đối, lời mắng chửi kịch liệt từ phía gia đình, bởi những bất đồng trong tư tưởng giữa hai thế hệ.Trong quá trình trưởng thành của mỗi chúng ta, ai rồi cũng sẽ mắc phải những sai lầm hay rơi vào những nghịch cảnh. Khi ta chán nản, buồn bã, tuyệt vọng,... vì những bất công trong cuộc sống, vì vấp ngã trong đường đời, hay vì những lời coi thường, phỉ báng từ người khác,... dù nó có là gì đi chăng nữa ta vẫn phải cười thật tươi với bản thân, vì ta vẫn đang quá may mắn. Ta có gia đình để yêu thương, có nhà để ở, có áo ấm để mặc, chăn êm để đắp mỗi khi đông về,... Và quý giá hơn cả, ta còn trẻ, còn cả một tương lai rộng mở trước mắt. Tương lai đó ra sao phụ thuộc tất cả vào thái độ nhìn nhận của ta trong thời điểm hiện tại.
Nếu như ngay lúc này, ta đang giống như bà cụ trong hình, không gia đình, không nhà cửa, không áo ấm,... bản thân ta sẽ cảm thấy ra sao? Tiếp tục sống trong đau khổ hay chết đi cho bớt đau lòng?
Với bà cụ thì không, bà luôn nở nụ cười với 1 chiếc răng cuối cùng còn lại, với suy nghĩ lạc quan: "Cứ sống quen đi, nghĩ ngợi làm gì. Suốt đời cứ phải lo toan rồi. Cuộc đời ai chả có lúc gian nan, cứ bơ đi mà sống!" (Trích nguồn kênh 14).
Trong hoàn cảnh như cụ mà cụ vẫn có được thái độ lạc quan đến như thế thì hãy nhìn lại bản thân, mình đã xứng đáng với những gì mình đang có?
Tuổi trẻ là tuổi nhiệt huyết nhất, máu lửa nhất, thực hiện tất cả những gì mình cho là tốt trong tương lai. Việc ta làm có thể đúng, có thể sai. Nhưng có trải qua khó khăn vất vả, có nếm được kha khá đắng cay của cuộc đời, ta mới có thể trưởng thành, biết trân trọng những gì ta đang có và quyết tâm hơn để chinh phục những gì ta muốn trong cuộc sống vật chất thiếu tình người này. Vậy mới đáng quãng thời gian tuổi trẻ.
Nhiều khi ta luôn đi tìm cái gọi là động lực, cứ tìm mãi, tìm mãi...
Không thấy hay chỉ nhất thời thì đâm ra chán nản, buồn rầu, tiếp tục sống buông thả, mặc đời xô đẩy đến đâu thì đến. Nói vậy thôi chứ cũng chẳng được lâu, vì ta đang sống trong sự bao bọc của gia đình, phụ cấp từ người thân. Giả sử tất cả đã già yếu thì chuyện gì xảy ra? Ta đang sống hay chỉ tồn tại ăn bám một cách đúng nghĩa?
Còn khi tìm thấy thì đa phần ta chìm đắm trong cái động lực, cái viễn cảnh viển vông mà bản thân mường tượng. Làm thì không làm nhưng được cái nói hay, một cách sáo rỗng. Chính ta là người hiểu cảm xúc của mình nhất, đó là sự rụt rè, không dám bước ra khỏi cái vùng an toàn của bản thân. Và chính ta đang dần dần hủy hoại tương lai của chính mình.
Vậy có đáng không?
Chúng ta được sinh ra trong tình yêu thương, che chở, bao bọc của bố mẹ. Đó là thứ tình cảm cao cả và thiêng liêng nhất. Nhưng nó lại là nguyên nhân chính hình thành lên con người ta bây giờ, một con người với vỏ bọc quá dày, yếu kém về tinh thần, ngại khó khổ, không chịu được áp lực lớn, chỉ muốn được sống đầy đủ, rồi sung sướng, muốn đi ăn những đồ ăn ngon, mua đồ hàng hiệu, đắt tiền, du lịch đó đây,... Chỉ biết sướng cho bản thân mà không lo nghĩ đến người khác. Nhưng dẫu vậy cũng đừng trách bố mẹ, họ chỉ muốn nhìn thấy ta được sống khỏe mạnh, đầy đủ như con cái bất cứ ai, để con mình không bị quá thua kém mà tự ti, mặc cảm. Có trách thì hãy trách bản thân mình không chịu suy nghĩ, cứ sống vô tư mà chưa từng đặt mình vào vị trị của bố mẹ, họ phải tất bật lo toan cho công việc, ngày đêm nỗ lực để kiếm tiền nuôi chúng ta.
Kể từ lúc này, mình muốn tất cả các bạn, những ai chưa thực sự thức tỉnh, đã đến lúc chúng ta đứng dậy, thể hiện và chứng minh cho tất cả mọi người thấy con người thực sự trong mỗi chúng ta. Hãy tỏ lòng yêu thương, sự biết ơn đến bố mẹ mỗi ngày. Cùng với đó là đi tìm con người đích thực của ta. Hãy tự hỏi mình sinh ra để làm gì? Mình muốn điều gì xảy ra trong cuộc sống? Mình xứng đáng sống trong một cuộc sống như thế nào? Mình có muốn những người yêu thương mình, những người mình yêu thương được hạnh phúc?
Hãy hướng vào bản thân, hiểu rõ mình và ta sẽ biết mình cần phải làm gì để đạt được tất cả những gì mình muốn. Đó sẽ là nguồn động lực vĩnh cửu trong suốt quá trình sống còn lại của ta. Mỗi khi khó khăn, vấp ngã, hình dung lại nó,nhìn vào nó và ta sẽ lại tràn đầy năng lượng để tiếp tục hành trình hiện thực hóa mục tiêu. Cuộc sống này còn quá nhiều điều tươi đẹp, những nơi mới mẻ, những món ăn ngon, những con người tốt bụng đang chờ ta phía trước. Và cũng còn rất nhiều những mảnh đời bất hạnh ở ngoài kia đang mong ngóng sự cứu giúp của chúng ta hằng ngày, hằng giờ...
Tâm chí ta không có chỗ cho những lời đàm tiếu rẻ rách của những người ngoài cuộc. Bởi thực chất, khi ta đạt được một thành tích nho nhỏ, người ta khen ngợi. Khi ta thành công lớn, họ xum xoe lại gần, tiếp cận ta hòng hưởng lợi hay nhờ vả. Nhưng khi ta vấp ngã, cũng chính họ là người dìm ta xuống đáy. Nhưng đâu có đơn giản chỉ như vậy, nó còn ảnh hưởng đến những người thân của ta, bố mẹ, ông bà bị mang tiếng: “Tưởng con cháu ông bà ghê gớm thế nào, chỉ là đứa phá của, thất bại,…”. Đấy mới là cảm giác chạm đáy nỗi đau. Nhưng hãy cứ mạnh mẽ, cứ là chính mình và lao vào hiện thực hóa tất cả. Thành công là cái tát mạnh nhất vào lương tâm những kẻ khinh thường ta. Không phải mất thời gian giải thích hay đôi co với họ. Bởi họ không đủ tư cách để nói chuyện với ta.
Sống và và làm việc hết mình để bản thân khi về già không phải nuối tiếc; để bố mẹ, ông bà tự hào; để gia đình nhỏ trong tương lai của ta được hạnh phúc trọn vẹn. Chúng ta xứng đáng nhận được những điều đó, và tất cả đang nằm trong tay chúng ta. Nắm lấy nó và sống hết mình, sống một cuộc sống mà ta hằng mơ ước.
Chỉ cần trong ta niềm tin đó luôn cháy mãnh liệt.
Tất cả sẽ sớm đến thôi!
No comments:
Post a Comment