Sunday, January 13, 2019

Thanh Xuân, Em, Anh Và Phượng Vĩ


Tôi đã từng có một chuyện tình rất đẹp. Tuy chỉ là đã từng, nhưng mọi hồi ức về anh ấy vẫn tồn tại trong tôi một cách chân thành và mãnh liệt. Anh ấy là thanh xuân của tôi, là những tháng năm cuồng nhiệt và tươi đẹp nhất. Dẫu cho sau này tôi có trải qua bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu thăng trầm đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ là thanh chocolate có hương vị tuyệt vời nhất, sự ngọt ngào và đắng chát hoà quyện vào nhau một cách hoàn hảo đến không ngờ.

Tôi gặp anh vào một mùa hè rực rỡ màu hoa phượng. Năm ấy, tôi chỉ mới chuyển về trường được hai tháng, mọi thứ đối với tôi đều vô cùng xa lạ. Thầy cô, bạn bè, tôi không thể hoà nhập với bất cứ ai, thành ra lúc nào cũng cô đơn và lạc lõng. Những giờ giải lao, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi dưới những cành phượng vĩ, tận hưởng không khí trong lành từ lá cây và đọc một quyển tiểu thuyết hay ho nào đó. Trường học trong kí ức của tôi dạo ấy chỉ tồn tại cây phượng, ghế đá và những trang sách Nguyễn Nhật Ánh.

Một ngày chán chường.

Tôi vừa trải qua hai tiết toán. Đối với tôi, chín mươi phút đồng hồ với môn học khô khan này là một điều vô cùng kinh khủng. Như thường lệ, tôi chọn bừa một quyển sách trong thư viện rồi chạy ngay ra ghế đá. Lẽ ra tôi đã có thể thư thả ngồi phịch xuống để tận hưởng sự thoải mái này, nhưng không. Một chướng ngại vật đã làm hỏng chuỗi thói quen vô vị của tôi.

Anh ta ngồi trên cái ghế đá cũ kĩ đó, cái ghế đá vốn từ lâu đã không ai thèm ngó ngàng đến nó, tất nhiên là ngoại trừ tôi. Tôi khó chịu quay lưng bước đi, định bụng tìm một vị trí nào khác để kịp tận hưởng hai mươi lăm phút đồng hồ giải lao quý báu.

- Đừng vội!

Theo một lối phản xạ vô cùng tự nhiên, tôi quay đầu về nơi phát ra âm thanh kì lạ ấy. Vì sao kì lạ? Vì âm thanh ấy hình như hướng về phía tôi.

- Cậu... Gọi tôi?

Vào chính cái khoảnh khắc đầy khó chịu và ngượng ngùng ấy, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ cậu thanh niên đáng ghét đã giành mất "địa bàn" của tôi. Có vẻ là đàn anh lớp trên, màu logo đặc trưng của khối mười một giúp tôi nhận ra điều này. Gương mặt, vóc dáng, theo cảm nhận của một con người dễ tính như tôi thì anh ta đáng được xếp vào hàng điển trai, mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều này. Tuy nhiên, điều thu hút tôi nhất chính là quyển sách Bồ câu không đưa thư nằm trên tay anh ấy.

- Anh cũng thích Nguyễn Nhật Ánh sao?

Tôi thay đổi cả thái độ lẫn cách xưng hô sau sự việc ấy. Anh mỉm cười:

- Chào em, anh là Thiên.

Kể từ hôm ấy, chuỗi ngày nhạt nhẽo của tôi chính thức được thay hương đổi vị. Tôi không còn cô đơn một mình nữa, ghế đá cũng bớt trống trãi hơn. Mỗi giờ ra chơi, chúng tôi ngồi cạnh bên nhau, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ngắm mây trời. Cứ như thế, chẳng biết tự khi nào tay anh đã nắm lấy tay tôi.

Từ ngày anh đến, cuộc sống của tôi từ một mảng đen xấu xí biến thành một bức tranh rực rỡ sắc màu. Tôi trở nên tự tin hơn trước đám đông khi nắm lấy tay anh. Nhờ có anh, tôi nhận ra bản thân không hề khó gần, vô dụng như cái mác mà mọi người vẫn gán cho tôi, tất cả chỉ đơn thuần là do tôi quá nhút nhát, quá cô đơn trong cái thế giới chỉ tồn tại riêng mình. Anh ấy là người tôi thương, là cành phượng vĩ rực rỡ nhất, là câu chuyện đẹp tuyệt vời của những năm tháng thanh xuân.



Cuộc tình của chúng tôi cứ trôi qua một cách êm đềm như thế. Thoáng chốc một mùa hạ lại sang.
Anh đèo tôi trên con Peugeot cũ kĩ của Pháp, chiếc xe đạp vốn đã nhạt màu theo guồng xoáy của thời gian. Chúng tôi cùng nhau đi qua những con đường nhuốm màu phượng đỏ, loài hoa chất chứa vô vàn những hồi ức về câu chuyện của hai người.
Bầu trời trong lành như thế, bỗng dưng lại đổ cơn mưa. Tôi thở dài. Hôm nay tôi đến đây vốn dĩ là muốn đón sinh nhật cùng anh. Việc mọi người đến chia vui và nguyện ước cho tôi vào ngày này đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, khi tôi chỉ còn là một đứa bé con. Càng lớn, tôi càng ít nhận được sự quan tâm từ phía gia đình và xã hội, thành ra sinh nhật năm nào cũng quanh quẩn một mình, tự cầu chúc vài điều tốt đẹp cho bản thân. Nhưng bây giờ thì khác, bởi tạo hoá đã ưu ái tặng anh ấy cho tôi.

Anh dừng xe dưới một mái hiên để trú mưa. Anh chủ động nắm tay tôi, nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ, rất lạ. Tôi chợt thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng khó chịu. Dường như anh cũng nhận ra điều này. Bằng một chất giọng buồn bã, anh nói:

- Anh xin lỗi, Vân. Có lẽ chúng ta không tiếp tục được...

Tôi lặng người. Cái gì gọi là không thể tiếp tục được?

- Em cần một lí do, anh không phiền chứ?
Mưa rơi, lòng tôi vụn vỡ. Thì ra giông bão ngoài kia cũng chẳng khác giông bão trong lòng là bao. Mười lăm phút trước, tôi còn nung nấu ý định sẽ mời anh một bữa thật ngon lành, sẽ cùng nhau chụp những tấm ảnh thật đẹp để lưu giữ hồi ức của sinh nhật đầu tiên tôi có anh trong đời. Vậy mà, anh tặng tôi một chuỗi những cơn đau!

- Em biết đó, năm sau anh thi đại học. Thời gian dành cho em có lẽ anh không thu xếp được... Cho nên...
Tôi lắc đầu, ra hiệu cho anh dừng lại. Cũng phải thôi, tôi ở đây lúc nào cũng dựa dẫm vào anh, làm gánh nặng cho con đường mà anh muốn bước. Anh đã chủ động buông tay, tôi thực sự không còn lí do để mà níu kéo. Anh cũng thật lạ, bao nhiêu ngày không bộc lộ điều gì, đợi đến sinh nhật tôi mới đem loại chuyện đau lòng này mà nói ra.

- Thiên, anh có thể chụp cho em một tấm ảnh không?

Tôi cười, trống rỗng.

Anh gật đầu. Tôi lấy từ túi xách ra một chiếc máy ảnh nhỏ, đưa cho anh rồi chạy ra đứng dưới cơn mưa, dưới những cành phượng đỏ tươi rực rỡ. Tôi cố gắng nở một nụ cười thật đẹp, mặc cho trong lòng đầy rẫy bão giông. Nước mắt rơi thật nhẹ trên đôi má, nhưng chẳng ai nhận ra bởi chúng đã hoà cùng cơn mưa.

Dưới cành phượng vĩ năm ấy, tôi và anh trở thành người thương.

Dưới cành phượng vĩ hôm nay, tôi và anh hóa ra hồi ức.


No comments:

Post a Comment